9.
Sơn Thần dẫn theo các sinh linh, khôi phục hình dạng cho con ch.ó nhỏ rồi mai táng nó một cách đàng hoàng.
Ta lặng lẽ nhìn tất cả diễn ra. Lúc này, sắc mặt ta cũng khó coi, oán khí đã dâng tới cực điểm, những sinh linh bé nhỏ vốn thường bám quanh ta nay đều lùi xa, không dám lại gần.
Xong xuôi, Sơn Thần dịu dàng an ủi: “Nếu ngươi muốn ở lại, nơi này sẽ không đuổi ngươi.”
Ta khẽ lắc đầu: “Ta muốn báo thù.”
Dẫu có rời khỏi đây, ta vẫn chỉ là một nữ nhân yếu đuối, cơ may sống sót hầu như bằng không.
Nhưng ta đã nghĩ kỹ: giờ oán khí trong người quá nặng, Sơn Thần cũng sẽ không ăn ta nữa.
Thế nhưng ta không thể quên mối thù này, không thể nhắm mắt làm ngơ mà sống sót một cách vô tâm.
Sơn Thần, như ngày đầu ta đến, nét mặt không đổi, khẽ gật đầu: “Ngươi là nhân loại, cảnh này ngăn không nổi ngươi. Cứ đi thẳng hướng kia, sẽ có lối ra.”
Nói rồi, hắn toan dẫn chúng sinh rời đi.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Oán linh đã ở cùng ta nhiều ngày, rốt cuộc không nỡ, quay đầu nhìn ta hết lần này đến lần khác, còn khẽ kéo tay áo Sơn Thần.
Hắn giữ lấy nó, mỉm cười: “Ngươi biết mà, Sơn Thần không thiên vị.”
Đoạn hắn ngẩng lên nhìn ta, mỉm cười lặp lại: “Nếu ngươi ở lại, ta tự nhiên sẽ che chở cho ngươi. Nhưng ta sẽ không giúp ngươi, muốn báo thù thì tự mình đi.”
Ta không đáp, chỉ trang nghiêm quỳ xuống, dập đầu ba cái: “Tạ ơn Người, Sơn Thần đại nhân.”
Hắn thần sắc không đổi, chỉ rất khẽ gật đầu: “Xem ra ngươi đã quyết định rồi.”
Lần này, hắn thực sự rời đi.
Ngay lúc bóng hắn sắp biến mất khỏi tầm mắt, ta rốt cuộc vẫn không kìm được gọi: “Sơn Thần đại nhân!”
Hắn dừng lại nhìn ta.
Đúng lúc ấy, gió khẽ thổi qua mái tóc, ta đứng trong biển hoa, mỉm cười nói: “Ta biết, Ngài vốn dĩ nhất định là một vị thần rất dịu dàng. Nếu có kiếp sau, Ngài còn may mắn gặp ta, xin hãy giữ ta lại. Ta nguyện hầu hạ bên cạnh Ngài, gánh bớt khí oán đời trần đổ lên Ngài.”
Ta thấy ánh mắt vốn bình lặng như hồ sâu của hắn chợt như bị thứ gì đó làm vỡ tan, nhưng ta không kịp nghĩ đó là gì, chỉ quay lưng bước đi, rời khỏi một trong số ít những nơi ấm áp của đời mình: “Bảo trọng, Sơn Thần đại nhân.”
10.
Ra khỏi cảnh giới, ta cũng chẳng phải hoàn toàn không có đường đi.
Trước hết, ta định tìm Mục Kiếm ca mà Hoa Ngọc vẫn nhắc.
Người trong thôn ắt sẽ kiêng kỵ ta—một tế phẩm bị trả về—chỉ có kẻ ngoài thôn như hắn mới có khả năng đứng ra vạch trần chân tướng của ngôi làng này.
Ta gõ cửa phòng hắn. Ánh mắt hắn ngập ngừng kinh ngạc: “Cô nương Hoa Ngọc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rồi lại do dự nhìn kỹ: “Mặt cô… đã lành rồi ư?”
Ta mỉm cười: “Ta không phải Hoa Ngọc. Ta tên Hoa Quân.”
Nói câu ấy, lòng ta vẫn hơi chột dạ—dù sao Sơn Thần đã không muốn ta nữa—nhưng ta vẫn ích kỷ muốn giữ lại đôi chút thứ Ngài đã ban cho ta.
Lúc ấy trong phòng vang lên tiếng sột soạt—có lẽ chuột bọ—ta không để tâm, chỉ quay sang chàng thanh niên vẫn còn thẫn thờ trước mặt: “Ta có chuyện muốn nói.”
Qua một tuần trà, nghe xong đầu đuôi, chàng trai vỗ bàn bừng tỉnh: “Thì ra là vậy!”
Hắn phẫn nộ: “Cô nương Hoa Quân, ta nhất định sẽ giúp! Đợi ta ra ngoài, ta sẽ gọi người đến dẹp cái tà thôn này!”
“Chỉ là…”—hắn nói, bỗng nắm lấy tay ta—“Ta đột ngột rời đi át sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, cần một lý do thích hợp…”
Động tác thân mật bất ngờ khiến ta khó chịu, ta định rụt tay lại, chẳng ngờ lực tay hắn mạnh đến vậy.
Hắn nói tiếp: “Vả lại còn phải đưa cô đi cùng mới ổn. Không bằng… ta mang sính lễ tới cửa cầu hôn cô?”
Ta giật mình ngẩng lên nhìn, trong mắt hắn, lại toàn là si mê.
Làm sao có thể? Ta bị giam cầm đã lâu, thân thể vốn gầy yếu, sao chỉ vì cùng một gương mặt mà hắn lại nhất kiến chung tình?
Gần đó có một tấm đồng kính. Ta nghiêng mình nhìn, đến chính ta cũng khẽ sững: thân thể gầy guộc ngày nào đã được Sơn Thần nuôi dưỡng mà đẫy đà hơn.
Vì lâu ngày chẳng gặp nắng nên da lại càng trắng mịn.
Có lẽ ở cạnh thần minh quá lâu, ta mang theo chút thần tính của Ngài—tuy vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng dường như có một vẻ đẹp khó gọi tên, mơ hồ tỏa ra khí tức của thần.
Ngài đã nuôi ta nên dáng dấp này.
Khoảnh khắc ấy, ta càng nhớ Ngài, không khỏi thầm nguyện: kiếp sau, nhất định phải gặp lại, để báo đáp.
“Cô nương Hoa Quân?”—hắn khẽ gọi.
Ta hoàn hồn. Dẫu đây quả là kế hay, ta vẫn mơ hồ không muốn nhận: “Không cần.”
“Chỉ là kế hoãn binh thôi, cô đừng bận lòng.”
Hắn cười gượng: “Huống hồ, ta cũng chưa nghĩ ra lý do nào tốt hơn để rời nơi này ngay lập tức.”
Nghe thế, ta đành gật đầu: “Được.”
Hắn mừng rỡ, còn muốn nắm nốt bàn tay kia của ta.
Đúng lúc ấy mấy con ong mật không biết từ đâu bay đến.
Ta thuận thế né ra, cụp mắt cáo biệt: “Đa tạ Trần công tử. Vậy… hẹn gặp ngày mai.”
Khi rời đi, ta nghe hắn như có chút bực bội, còn lầm bầm: “Rõ ràng ta có cắm hoa đâu… ong từ đâu ra thế?”