Giờ đây, khi tôi mở lại phần mềm, màn hình lập tức hiển thị hình ảnh rõ nét từ văn phòng của Phí Tưởng.
Có lẽ với anh ta, đây từng là một biện pháp phòng thủ.
Nhưng với tôi lúc này, nó lại là một món quà bất ngờ.
Những ngày tiếp theo, tôi lặng lẽ quan sát mọi thứ diễn ra trong căn phòng đó.
Diêu Khê thường xuyên ra vào văn phòng. Những lời nói giữa họ ngày càng trở nên thân mật, vì chính Phí Tưởng cũng không ngừng rút ngắn khoảng cách với cô ta.
Cho đến một ngày, Diêu Khê dựa sát vào anh ta, khẽ nói: "Thầy Phí, có anh thật hạnh phúc."
Ngay giây tiếp theo, tôi gọi điện cho Phí Tưởng:
"Sao vẫn chưa về, anh đang bận à?"
Trên màn hình, tôi thấy anh ta giơ ngón tay ra hiệu im lặng.
Sau đó, anh ta lên tiếng: "Xin lỗi, anh đang tăng ca. Em muốn ăn gì không? Anh mua về cho em."
"Không cần, về sớm đi."
Tôi không biết làm sao mình có thể bình tĩnh nói ra câu đó, cố gắng kìm nén sự giận dữ.
Tôi tự nhắc mình, đừng để lộ dấu vết.
Phí Tưởng đúng là đang tăng ca.
Chỉ có điều, bên cạnh anh ta có thêm một người phụ nữ.
Qua màn hình, giọng nói của họ như vang ngay bên tai tôi.
Diêu Khê hỏi: "Anh vừa gọi điện với sư mẫu à?"
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh ta gật đầu.
Cô ta quay đầu, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí giữa hai người chùng xuống một lát.
Phí Tưởng chần chừ một lúc, cuối cùng, như nghe theo trái tim mình.
Anh ta nghiêng người, ôm Diêu Khê vào lòng, vỗ về:
"Với cô ấy, anh chỉ cần dành vài giây để nói chuyện. Nhưng với em, anh có thể ở bên lâu hơn."
"Như vậy có ổn không…" Cô ta thì thào, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy anh ta.