Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức khỏi kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ chịu khổ theo cùng bèn mua chuộc bà đỡ, tráo đổi con gái mình với con gái nhà họ Tần ở cạnh, lúc ấy nhà họ Tần đang lên kinh nhậm chức.
Mười mấy năm sau đó bình an vô sự.
Nhưng năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế, nhà họ Tần bị kết tội lưu đày.
Vợ chồng nhà họ Trịnh không nỡ con gái ruột đi xa, bày kế hoán đổi hai người trở lại.
Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ cùng cha mẹ cô ta, ta ôm bao phục phải rời khỏi phủ đệ, tìm đến phụ mẫu ruột đang trên đường biếm kinh.
Nhưng vị bá mẫu kia dẫu sao cũng không nỡ lòng nào, bèn gọi ta lại, giọng điệu đầy vẻ thương xót:
「Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, nhún mình một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia thu nhận con làm nghĩa nữ, con cũng chẳng cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ nữa.」
「Đa tạ bá mẫu, nhưng không cần đâu ạ.」
Ta khẽ cười, từ chối lời đề nghị, chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại mà bước đi.
Mạc Bắc ư?
Nơi đó, ta vốn đã quá quen thuộc rồi.
1
Ngày Trịnh Tuyết Đồng được đón về Trịnh gia, ta đã thu xếp xong hành lý cần mang đến Mạc Bắc.
Kim sang dược tốt nhất phải mang theo, phụ thân và ca ca vẫn còn đang chịu hình phạt trong thiên lao.
Vai của Tần phu nhân từng bị thương, mỗi khi trái gió trở trời lại đau nhức khôn nguôi, cao dán tỉ mỉ điều chế cũng cần mang theo.
Tần thiếu phu nhân vừa mới sinh con, đến cả nguyệt tử cũng chưa kịp ở cữ, đồ bổ dưỡng tốt nhất cho cả mẹ và hài tử cũng phải mang theo đầy đủ.
Từ Thượng Kinh đến Mạc Bắc, ngàn dặm xa xôi, đoàn người phải đi bộ ròng rã hai tháng mới có thể đến nơi.
Giờ đã cuối tháng Chín, đợi đến Mạc Bắc chắc đã sang tháng Chạp, tiết trời lạnh lẽo nhất, gió tuyết bủa vây, nước cũng đóng băng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Quan trọng nhất vẫn là tiền bạc lộ phí, cũng cần phải mang theo.
Nhưng ta lục lọi khắp lượt, mới phát hiện ra số tiền riêng ta dành dụm suốt mười mấy năm qua, cũng chỉ vỏn vẹn có một trăm năm mươi lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một trăm năm mươi lượng này, còn tính cả số bạc ta đã sai người mang trang sức đi cầm cố đổi lấy.
Như vậy vẫn là quá ít ỏi.
Đang lúc lo lắng, tiểu muội Trịnh Sương Nguyệt đến tìm ta, vừa thấy bao gói hành lý chất đống bên cạnh ta, liền cau mày trợn mắt, lên giọng quở trách:
「Muội còn tưởng tỷ vẫn chưa chuẩn bị hành lý chứ?」
「Trịnh Vãn Thanh, phụ mẫu dù sao cũng đã nuôi nấng tỷ mười mấy năm trời, tỷ nhẫn tâm bỏ rơi họ mà rời kinh như vậy sao?」
Lời này nghe qua, cứ như thể ta là kẻ bất hiếu bội nghĩa lắm vậy.
Nhưng rõ ràng, ta mới là con gái của Tần gia.
Chính phụ mẫu nuôi dưỡng ta hiện tại, vì sợ con gái vừa sinh ra phải cùng họ đến Mạc Bắc chịu khổ.
Mới mua chuộc bà mụ, tráo đổi ta và con gái ruột của họ.
Suốt mười lăm năm đằng đẵng, ta ở Mạc Bắc lăn lộn ngược xuôi, ngày đêm lo toan tính toán vì miếng ăn cái mặc của cả gia đình.
Còn Trịnh Tuyết Đồng ở Tần gia Thượng Kinh, được phụ mẫu huynh trưởng của ta yêu thương sủng ái như ngọc trong lòng bàn tay.
Ta cẩn thận cất kỹ số bạc vụn vào người, rồi lại gánh lên vai bao phục nặng trĩu, bước đến trước mặt Trịnh Sương Nguyệt đang tức giận phừng phừng.
「Cho ta mượn hai trăm lượng bạc.」
Trịnh Sương Nguyệt không thể tin vào mắt mình, trừng lớn đôi mắt hạnh: 「Trịnh Vãn Thanh!」
「Tỷ mượn bạc làm gì? Tỷ thật sự muốn cùng Tần gia trở lại Mạc Bắc sao?」
「Tỷ lớn lên ở Mạc Bắc, lẽ nào không biết nơi đó khổ sở đến nhường nào sao?」
「Tần thị là tội nhân phản quốc, lần này đến Mạc Bắc là đi làm khổ sai, cuộc sống chỉ có thể càng thêm khốn khó, tỷ điên rồi sao?」
Ta nghe ra trong lời nàng mang theo sự lo lắng và quan tâm sâu sắc, nhưng vẫn bình thản đáp: 「Tần thị tội nhân trong miệng muội, là phụ mẫu ruột của ta.」
Sắc mặt Trịnh Sương Nguyệt chợt trắng bệch.
Ta nhẹ giọng nói: 「Ta chỉ muốn ở bên cạnh phụ mẫu ruột của mình thôi.」
Khuôn mặt Trịnh Sương Nguyệt trắng rồi lại xanh, tựa hồ vừa xấu hổ vừa áy náy.