Khi lần nữa tỉnh lại, trước mắt tôi là một màn đen kịt, miệng bị dán chặt thứ gì đó, hai tay cũng bị trói ngược ra sau.
Cảm nhận được sự rung lắc dưới người và tiếng ồn bên ngoài, tôi đoán mình đang ở trong một chiếc xe đang chạy.
Chiếc xe dưới thân có lẽ là xe van hoặc xe địa hình, bởi tôi tranh thủ lúc xe xóc nhẹ mà thử đưa chân quét quanh, không gian khá rộng, không có ai ngồi sát bên cạnh.
Tài xế và đám người trong xe đang nói chuyện, thỉnh thoảng có vài tiếng phụ họa, nghe chừng bên trong có ít nhất ba người đàn ông. Tôi không dám manh động.
Nhờ vào lớp ghế phía sau che chắn, tôi lặng lẽ động đậy cổ tay. May mắn thay, dây trói ở cổ tay không bị siết chặt. Chúng chỉ dùng cách buộc thông thường để trói tôi lại.
Cảm tạ ông trời, khi còn yêu Tống Hoài, anh từng dạy tôi cách thoát khỏi dây trói trong tình huống như thế này. May thay tôi vẫn còn nhớ một phần lớn những gì anh đã dạy.
Nhưng người trong xe quá đông, tôi chỉ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh, trong đầu liên tục lặp lại các thao tác giả định, tay cũng lén cử động theo, tuy nhiên vẫn chưa thoát ra được.
Qua những mẩu đối thoại rời rạc của bọn chúng, tôi lờ mờ ghép nối được sự việc đã xảy ra.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Chúng lần lượt xuống xe. Có vẻ chúng quên đóng cửa, nên từng luồng gió nhẹ phả vào mặt tôi, trong không khí vương mùi sắt gỉ.
Lại thêm một lúc nữa, tôi bị bế xuống khỏi xe.
Một người đàn ông xa lạ, vòng tay lạ lẫm, n.g.ự.c cũng xa lạ. Tôi căng thẳng đến tột độ nhưng vẫn cố gắng buông lỏng cơ thể, dồn hết sức nặng lên người hắn.
Tôi không biết hắn có phải là kẻ chuyên nghiệp hay không, càng không chắc liệu hắn có phát hiện điều gì bất thường không. Tôi chỉ có thể đặt cược — cược rằng hắn chẳng nhận ra gì.
May mắn thay tôi đã thắng. Hắn ôm tôi đi một đoạn rồi đặt tôi xuống nền đất lạnh ngắt, còn "tốt bụng" vén lọn tóc bên thái dương giúp tôi.
Những ngón tay thô ráp xa lạ lướt từ thái dương xuống cổ, như thể có kiến bò qua khiến tôi rợn da gà. Trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
Đúng lúc tôi sắp không chịu nổi nữa thì bên ngoài vang lên tiếng người nói. Động tác của hắn khựng lại, rồi đứng dậy rời đi.
Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, tôi mới dám thở phào, cả cơ thể như mềm nhũn ra. Mùi gỉ sắt đậm đặc quanh đây cũng bắt đầu xộc vào mũi.
Trước mắt vẫn là một mảng tối tăm. Xung quanh yên ắng đến nín thở, tiếng người nói bên ngoài vì khoảng cách mà nghe không rõ.
Tôi không vội hành động mà chờ thêm một lúc, sau đó mới giả vờ dần tỉnh lại, cơ thể khẽ nhúc nhích trên nền đất, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Xung quanh vẫn im lìm.
Lúc này tôi mới bắt đầu thực hiện những thao tác đã hình dung hàng chục lần trong đầu. Sau bốn lần thất bại, cuối cùng tôi cũng tháo được dây trói nơi cổ tay.
Cùng lúc đó — "kẹt" một tiếng, vang lên từ phía không xa.
Tôi sợ đến mức toàn thân cứng đờ, giữ nguyên một tư thế không dám động đậy. Lại qua một khoảng thời gian rất lâu, tôi mới thử khẽ cựa mình tạo ra chút âm thanh.
Xung quanh vẫn im lặng đến đáng sợ.
Lúc này tôi mới tháo bịt mắt xuống, cũng nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đây có lẽ là một nhà xưởng bị bỏ hoang. Trong phòng còn dấu vết của những tấm tôn, mùi gỉ sắt cũng rất nồng, nhưng hiện giờ nơi này trống hoác, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, chiếu sáng một góc tường nho nhỏ.
Phía chân trời xa xa đã hiện lên ánh sáng trắng nhàn nhạt của bình minh, lúc này tôi mới phát hiện mình đã hôn mê suốt nửa đêm.
Tôi và Chu Hạ rời nhà khoảng sáu giờ chiều, dạo phố chừng hai tiếng, giờ là bốn giờ sáng, tức là tôi đã mất tích ít nhất tám tiếng rồi.
Giờ chắc Chu Hạ đã báo cảnh sát rồi chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong túi không có điện thoại, tôi muốn tự cứu mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Tôi không biết mình đang ở đâu, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.
Bốn phía thật sự trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì có thể tận dụng. Sau khi quan sát một vòng mà không tìm được gì, tôi lại đeo bịt mắt lên, nằm lại vị trí ban đầu, đồng thời buộc sợi dây ở cổ tay thành một nút thắt lỏng.
Đây cũng là do Tống Hoài dạy tôi.
Khi không có khả năng tự cứu, điều duy nhất tôi có thể làm là đảm bảo sự an toàn của bản thân, cố gắng sống sót bằng mọi giá.
Trong cơn mơ màng, cánh cửa sắt của nhà xưởng bị đẩy ra, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, có người bước đến bên cạnh tôi.
Bịt mắt bị gỡ xuống một cách khá thô bạo, ánh sáng lại lần nữa chiếu rọi trước mắt tôi.
Lúc này trời đã sáng rõ.
"Cô tỉnh lâu chưa?"
Quất Tử
Một giọng nói lười nhác vang lên từ phía trên đầu. Tôi bị đỡ dậy, từ nằm thành ngồi, lưng tựa vào tường.
Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, một bộ đồ mang phong cách dân tộc khoác lên người hắn lại trở nên cực kỳ cá tính. Gương mặt hắn bị ngược sáng nên tôi không nhìn rõ, nhưng cảm giác áp lực hắn mang đến thì rõ ràng mười phần.
Cảm giác áp bức này, tôi chỉ từng cảm nhận ở Tống Hoài.
Thấy tôi mãi không trả lời, hắn bỗng như bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu: "Xem trí nhớ tôi này, quên mất miệng cô vẫn bị bịt lại."
Nói xong, hắn xé miếng băng dính trên miệng tôi, rồi ngồi xổm xuống trước mặt.
Dưới ánh mắt có chút xâm lược kia, tôi vô thức liếc sang chỗ khác, môi mím chặt, lông tơ trên người dựng hết lên.
"Cô em, ngốc rồi à?"
Hắn cười, vỗ nhẹ vào mặt tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Có lẽ vì quá lâu không uống nước, vừa mở miệng cổ họng tôi đã đau rát, theo phản xạ ho khan dữ dội. Khi tôi ngồi thẳng dậy, hắn đã mở một chai nước đưa đến bên miệng tôi.
Tôi không biết hắn lấy nước từ đâu ra, cũng không biết trong nước có thứ gì, dù cổ họng khát khô như cháy, tôi vẫn chỉ có thể mím chặt môi.
"Sao thế? Sợ tôi bỏ thuốc à?"
Hắn vừa nói vừa bật cười, ánh mắt lướt qua tôi một lượt: "Nhìn bộ dạng mặc người xâu xé hiện tại của cô, tôi còn cần phải bỏ thuốc sao?"
Hắn nói cũng đúng, nhưng tôi không dám liều.
Cứ giằng co như vậy một lúc lâu, hắn như thể buông xuôi, tự mình uống một ngụm, sau đó lại đưa chai nước tới trước mặt tôi.
"Giờ yên tâm rồi chứ? Thật sự không có bỏ thuốc."
Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, hắn dường như mất kiên nhẫn, trực tiếp bóp miệng tôi ra rồi đổ nước vào, khiến tôi lại ho sặc sụa.
Nhờ có nước làm dịu, cổ họng tôi cũng đỡ hơn. Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Đây là đâu?"
Hắn cười, ánh mắt đầy ác ý: "Chỗ này à, đoán thử xem."
Tôi mím môi lắc đầu, mắt ngân ngấn nước.
Hắn ngồi bệt xuống đất, nhìn thẳng vào tôi: "Đây là Tây Thành."