Tàng Tương Tư

Chương 7



Chỉ là ta không hiểu, tại sao Vũ Lâm Vệ lại nhúng tay vào việc này?

Chẳng lẽ, Nhị Hoàng tử đang ngầm đúc tiền giả?

Nhưng hắn cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Chẳng lẽ để nuôi quân?

Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an mơ hồ.

Hai ngày sau, khi ta đang thử rượu mới trong sân sau, một nhóm người sải bước tiến vào.

Chuyện ta lo lắng mấy ngày qua, cuối cùng cũng xảy ra.

“Triệu đông gia.” Tống Bách Xuyên thản nhiên bước vào, dừng lại bên cạnh những chum rượu.

Vừa quan sát rượu, hắn vừa hỏi: “Có phải cô nương nói với Trịnh Vĩnh Ý về thuyền đồng ở hồ Thừa Ảnh?”

Ta có nên nói thật không?

Nhưng ta không rõ chuyện thuyền đồng này nghiêm trọng đến mức nào, liệu ta có bị liên lụy hay không.

Chỉ ngừng lại trong giây lát, ta khẽ đáp: “Bẩm đại nhân, đúng là ta đã nói với hắn.”

Hắn là Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ, chẳng có chuyện gì qua được mắt hắn. Thay vì nói dối để rồi bị hắn vạch trần, chi bằng nói thật ngay từ đầu, biết đâu còn để lại ấn tượng tốt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tống Bách Xuyên vốn đang thong thả ngửi rượu, nghe câu trả lời của ta thì dừng lại, nhìn ta, ánh mắt phượng thoáng chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ ta lại thừa nhận nhanh như vậy.

“Đại nhân có từng nghe về chuyện ta quấy rầy Tiêu đại nhân, chặn đường hắn suốt ba tháng không?”

Hắn không trả lời, chắc hẳn là đã nghe qua.

“Mấy hôm trước, ta gặp phu thê Tiêu đại nhân. Ngày hôm sau, Trịnh Vĩnh Ý đột nhiên tới quấy rối ta,” ta kể lại toàn bộ sự việc, bắt đầu từ Công chúa Hoa Dương, “Ta chỉ là một dân thường nhỏ bé, cũng muốn nỗ lực sống sót và bảo toàn bản thân mình.”

“Nói với hắn về việc thuyền đồng, thực ra là muốn hắn có chuyện mà làm, để không còn thời gian quấy rầy ta.”

Ta không dám nói thật về suy nghĩ của ta, thật ra ta hy vọng Trịnh Vĩnh Ý sẽ bị Nhị Hoàng tử đè ép, để hắn không có thời gian rảnh để hại người.

Hoặc sâu trong lòng, ta cũng mong phu thê Tiêu Nhung sẽ nhận được chút bài học từ chuyện này.

“Còn ngoài những điều đó ra, ta thật sự không biết gì thêm.”

Tống Bách Xuyên không nói gì, chỉ đứng yên lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ta cũng không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu, giữ thái độ thành thật, chờ hắn đưa ra phán quyết.

Tống Bách Xuyên tin lời ta, để ta theo hắn đến Tây Uyển ký tên và điểm chỉ vào bản lời khai.

“Không có việc gì nữa, về đi.” Hắn nói, không buồn ngẩng đầu lên.

“À, Tống đại nhân,” ta cẩn thận hỏi, “Trịnh Vĩnh Ý khi thì nào được thả?”

Tống Bách Xuyên thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn ta: “Cô nương lo lắng cho hắn?”

Ta vội xua tay.

“Chỉ là sợ hắn trả thù, muốn chuẩn bị trước.”

Tống Bách Xuyên khẽ nhếch môi, giọng nói thờ ơ nhưng đầy ẩn ý: “Nếu đã sợ hắn trả thù, vậy sao lại dám gài bẫy hắn?”

Ta lẩm bẩm một câu, hắn không nghe rõ, liền ra lệnh: “Nói lại xem.”

“Thật ra, ta không nghĩ rằng Tây Uyển sẽ nhúng tay vào chuyện này. Nếu biết trước, chắc chắn ta đã không làm thế.” Ta cúi đầu, có phần hổ thẹn. “Vẫn là ta kiến thức hạn hẹp, hành sự lỗ mãng.”

Hắn tựa vào ghế, ngón tay dài gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn, tạo thành âm thanh trầm thấp.

Tim ta cũng theo đó mà đập hai nhịp mạnh.

“Dám mượn d.a.o g.i.ế.c người, lại đạt được cả hai mục đích, ta chẳng thấy cô nương ‘kiến thức hạn hẹp’ ở đâu.” Giọng hắn mang theo chút giễu cợt.

Ta thấy tê cả da đầu, vội vàng chuyển đề tài: “Đại nhân có thích uống rượu không? Lão Bạch Cán hay Trúc Diệp Thanh? Nếu không thích hai loại đó, ở chỗ chúng ta còn nhiều loại khác.”

Ta không nhìn thấy vẻ mặt mình, nhưng chắc chắn là lúc này ta đang rất lấy lòng.

Chợt một ý nghĩ lóe lên, nếu ta có thể dựa vào Tống Bách Xuyên, thì sau này cho dù Trịnh Vĩnh Ý được thả, ta cũng không cần phải sợ hắn nữa.

Dù sao, Tống Bách Xuyên không chỉ là Thống lĩnh Tây Uyển, tâm phúc của Hoàng thượng, mà còn là công tử của phủ Ngụy Quốc công.

Phủ Nguỵ Quốc công đã sản sinh ra ba danh tướng lẫy lừng trong suốt 136 năm qua. Địa vị và sức ảnh hưởng của họ không phải loại thế gia bình thường có thể so bì.

Có lẽ dụng ý của ta quá rõ ràng, nên sắc mặt Tống Bách Xuyên dần lạnh lại. Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén khiến ta sợ đến phát run.

“Sợ ta lắm à?” Hắn hỏi.

“Danh tiếng của đại nhân lẫy lừng. Dĩ nhiên là dân nữ có phần e sợ.”

“Được cái thành thật.” Hắn khẽ cười, nụ cười đẹp đến mức khiến ta ngẩn người một lúc.

Khi ta kịp định thần, hắn đã thu lại nét mặt, trở về vẻ lạnh lùng, xa cách.

“Ta không thường uống rượu. Nhưng nếu có món nhắm ngon, cũng có thể uống vài chén.” Tống Bách Xuyên đáp.

Hắn chịu để ta lấy lòng?

“Ta nấu ăn rất ngon. Vậy… vậy tối nay ta mang đến cho đại nhân, được không?” Ta mừng rỡ, không giấu được niềm vui trên mặt.

“Vội thế.” Hắn bất ngờ đứng dậy, đi ra ngoài, “Tối nay ta có việc, để tối mai đi.”