Quân ôm Tiểu U trở về, trong lòng nặng trĩu, hai mắt hoen ướt.
Mặc dù hắn có thể cảm nhận được Tiểu U gặp chút vấn đề, nhưng không ngờ vì hút độc hoả trên người hắn mà bản thân phải gánh chịu đau đớn. Ấy vậy mà những khi ở bên cạnh, nó lúc nào cũng chạy nhảy vui vẻ, chỉ đến khi ra ngoài tìm thức ăn mới tranh thủ kiếm cây cỏ tự cứu mình.
Than ôi! Cứu vật vật trả ơn, giúp người người phụ nghĩa!
…
Trong ba ngày này, người chó quấn quýt không rời. Hắn cố gắng tu luyện hy vọng sớm ngày khôi phục để nhanh chóng rời khỏi đây.
“Tiểu tử, độc hoả của ngươi có chút rắc rối. Bản toạ đã xem xét rất kỹ, cộng thêm với trí nhớ còn sót lại thì hẳn là có nguồn gốc từ một loài yêu thú hiếm gặp…”
“Là con gì?”
“Dực hỏa xà!”
“Dực hỏa xà? Ta chưa nghe nói đến cái tên này bao giờ…”
“Dĩ nhiên. Loại rắn này có điểm đặc biệt là sẽ tiến hóa theo tu vi. Khi ngang với Võ giả thì nhỏ yếu, thường làm mồi cho các loài yêu thú khác nên rất nhút nhát, luôn trốn trong hang sâu. Nhưng nếu đột phá được Hoàng giai thì sẽ mọc ra một đôi cánh lửa, thực lực tăng vọt lại có khả năng bay lượn. Còn khi trở thành Huyền giai thì cơ thể bắt đầu tích độc rất lợi hại!”
“Vậy phải làm sao mới loại bỏ được mầm họa này?”
“Khó đấy. Chúng đã ngấm vào huyết nhục của ngươi, mỗi lần sử dụng huyết khí là một lần kích thích. Nên nếu không có chuyện gì thì ngươi đừng động tay động chân, kẻo tự thiêu chết mình…”
Quân biết điều này, và hắn cũng hy vọng nếu cô gái nọ có thể chữa cho Tiểu U thì cũng có thể chữa được cho hắn.
…
Ba ngày sau tại điểm hẹn đôi bên cùng có mặt. Cô gái đi cùng người anh của mình. Nét mặt tên này vẫn không có chút thiện cảm nào với Quân, còn cô gái thì đỡ hơn một chút!
Cô dùng một nắm lá nhỏ màu tím thẫm giã nát vắt lấy nước rồi thêm vào một ít bột màu trắng đục. Đợi Tiểu U uống hết, cô lấy ra ba cây kim nhỏ trong suốt giống hệt hôm trước lần lượt châm vào giữa trán, bụng và chót đuôi của nó.
Quân vừa quan sát vừa hỏi.
“Cô tên là gì?”
Người anh trai lập tức quát ngay.
“Ngươi hỏi làm gì?”
Cô nheo mày nhìn anh trai rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Ta tên là Th’ràng. Anh ấy tên là Rvai Veng.”
Quân thầm nghĩ cái tên gì mà khắm khú vậy, thật là khó đọc. Nhưng hắn không dám nói như thế, chỉ đáp lại.
“Ta gọi là Bách Quân! Nó gọi là Tiểu U.”
Tiểu U nghe xong thì ứ ứ lên vài tiếng đáp lời.
“Được rồi! Ba ngày nữa lại gặp nhau ở đây. Chắc độ bốn lần là xong!”
“Sao lại phải chia ra nhiều lần như thế?” Quân tò mò.
“Ngươi hỏi làm gì?” Rvai Veng lại quát.
“Ta chỉ muốn biết sao không giải quyết hết trong một lần mà phải chờ…”
“Độc của nó còn nhiều mà loại lá cây này cũng có độc. Nếu cố trong một lần sợ nó sẽ không chịu được nên phải chia nhỏ ra!”
Thì ra là lấy độc trị độc. Đây cũng là một phương pháp thường dùng, nhưng người sử dụng phải có kiến thức và tay nghề rất cao, nếu không rất dễ hại người hại mình. Điều này chứng tỏ y thuật của cô gái này không hề tầm thường.
Sau khi ba cây kim chuyển hết thành màu đỏ thì cô gái rút ra. Tiểu U dường như khoẻ hơn không ít, quấn lấy chân cô.
“Có vẻ nó thích cô!”
“Thực ra ta đã gặp nó mấy lần!”
Quân ngạc nhiên. Cô không chờ hắn hỏi đã giải thích.
“Nó vào bộ lạc ăn trộm bị ta nhìn thấy. Nhưng không giống những con thú hoang khác thường tấn công người hay giết hại gia súc, nó chỉ lén lút lấy một miếng thịt nhỏ rồi chạy. Cho nên ta có theo dõi mấy lần, nhờ vậy phát hiện ra nó bị trúng độc hoả…”
“Vậy ra hôm trước các người bắt nó là vì muốn chữa cho nó?” Quân nghi hoặc.
Cô gái gật đầu thay cho câu trả lời.
“Xin lỗi vì đã hiểu lầm! Nó bị như vậy là vì hút độc hỏa trên người ta. Cho nên ta mới không cho phép ai làm hại nó!”
“Ngươi cũng trúng độc hoả? Sao ta không nhận ra?” Cô gái ngạc nhiên.
“Độc hoả của ta đã ăn sâu vào xương thịt, rất khó để chỉ nhìn mà biết được!”
“Nếu như vậy làm sao ngươi sống được đến bây giờ!”
“May mắn thôi! Ta tự hỏi không biết cô có thể chữa cho ta được không?”
Cô gái lắc đầu.
“Vào xương tuỷ thì ta không chữa được. Nhưng nếu là bà nội thì có lẽ. Y thuật của bà cao siêu hơn ta rất nhiều…”
Anh trai cô đứng bên cạnh lập tức xen ngang.
“Không được nói lung tung! Xong rồi chúng ta về đi!”
Gã vội vã kéo tay Th’ràng bỏ đi mất hút, không quên lườm Quân một cái.
…
Những lần tiếp theo cô gái đều dùng cách đó để chữa trị, Tiểu U đã khoẻ lên trông thấy. Hắn thông qua quan sát và hỏi thăm liền sơ bộ nắm bắt được phương pháp này. Dù gì hắn cũng là bác sĩ, lại có nhiều năm hành nghề nên học rất nhanh. Quan trọng nhất thứ lá cô dùng là gì thì hắn vẫn chưa thể tìm thấy, ngay cả Bách lão cũng không nhận ra.
Hôm nay là buổi cuối cùng, nhưng hắn chờ đến khi trăng lên cũng không thấy hai anh em cô gái đâu. Linh cảm cho rằng có điều không hay, hắn định quay về nhưng ngẫm nghĩ một lát lại quay sang nói với con sói nhỏ.
“Tiểu U, dẫn đường!”
Con sói con tinh khôn hiểu ngay ý chủ nhân, lập tức phóng vèo về phía trước còn Quân lả lướt chạy theo sau.
…
Vượt qua cánh rừng rậm rạp, phía trước mắt là một thảo nguyên bát ngát với những gốc cây lớn lưa thưa trên nền cỏ xanh mướt lập loè dưới ánh trăng.
Bộ lạc của Th’ràng đã ở trong tầm mắt, từ xa nhìn lại dường như đang có đám cháy và những tiếng tri hô náo loạn.
Không phải! Là đánh nhau!
Tiểu U chưa chờ chủ nhân ra lệnh đã phóng bạt mạng, vừa chạy vừa tru lên những tiếng rợn rợn. Lần đầu tiên sau khi thu phục nó, Quân mới nhìn thấy vẻ hung tợn của một giống thú hoang ăn thịt.
Nó lao tới một tên quần áo dị hợm, nhảy vọt lên cắn mạnh vào cánh tay đang cầm thanh đao khiến gã ta đau đớn phải lùi lại. Tiểu U vẫn chưa buông tha, vừa rơi xuống đất đã cắn tiếp vào chân gã rồi xé ra một miếng thịt lớn máu me bê bết. Tên này ngã lăn ra, hoảng hốt bò lê lết chạy trốn.
Còn Tiểu U thì đứng yên nhe nanh gầm gừ che chắn cho một cô gái đằng sau.
“Tiểu…U?”
Cô gái nhỏ cất tiếng vừa mừng vừa sợ. Tiểu chỉ ngoái đầu lại “ứ” một tiếng rồi lại tiếp tục nhảy từ bên này sang bên nọ, tuyệt không cho kẻ nào dám bén mảng lại gần.
Nhưng không phải ai cũng sợ nó! Có một gã to cao hơn cả, cầm búa lớn nhảy tới nện một cú thật mạnh. Sức Tiểu U e là không đỡ lại được, mà nếu tránh né thì Th’ràng sẽ bị bọn chúng đánh chết!
“RẦM!!!”
Gã đột nhiên bay vút đi, ngã lăn ra đất bất tỉnh. Tại vị trí ban đầu bất thình lình xuất hiện một thân hình khác. Hắn cao, hơi gầy, tóc tai bù xù và quần áo bẩn thỉu như dã nhân.
Hai mắt hắn sắc bén và lạnh lẽo liếc nhìn hơn mười người trước mắt rồi với tay cầm một thanh đao dưới đất.
“VÙ! VÙ! XẸT! XẸT!!!”
Thân hình hắn như u linh quỷ dị, thoắt ẩn thoắt hiện. Chỉ vài giây ngắn ngủi, hơn mười kẻ địch bỗng nhiên ngã nhào xuống gào khóc. Trên người mỗi tên đều có một vết thương nằm chuẩn xác ở những vị trí rất hiểm như gân gót chân, các khớp xương…nên dù không chết nhưng mất luôn sức chiến đấu.
Biến động ở đây đã khiến những chỗ khác chú ý, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Hai phe giao chiến không ai bảo ai đều dừng tay đứng sang phía bên mình tò mò về kẻ lạ mặt.
Một người có vẻ là chỉ huy của phe đối địch tiến về phía hắn rồi nói lớn.
“Người ngoại tộc! Mau cút đi!”
Quân nhìn gã rồi nói.
“Ta không quan tâm chuyện của các ngươi! Nhưng cô gái này ta phải mang đi!”
Dứt lời, hắn lại gần Th’ràng đỡ cô dậy toan rời khỏi.
“Láo toét!”
Gã gầm lên, hai thanh đao trên tay ánh lên sắc vàng óng ả, cứng rắn và sắc bén bổ xuống. Quân kéo cô gái ra sau lưng, Kim cang cương khí bao bọc cánh tay phải tung ra một quyền đánh trả.
“COONG!”
Hai thanh đao vỡ vụn thành từng mảnh. Gã ngã ngửa ra sau, xương cánh tay gãy thành mấy đoạn kêu rên đau đớn. Thủ hạ xung quanh vội chạy lại đỡ dậy.
“Con m* các ngươi! Tộc Kh’mu dám cấu kết với người ngoại tộc! Tộc trưởng sẽ không tha cho các ngươi!”
Gã căm tức vừa chửi vừa kéo đàn em bỏ chạy mất hút.
…
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Th’ràng liền đẩy Quân ra xa.
“Cám ơn ngươi đã cứu mạng. Nhưng đây là chuyện riêng của chúng ta. Ngươi mau đi đi!”
“Chữa xong cho Tiểu U ta sẽ đi!” Hắn vừa ho khan một tiếng vừa nói.
“Cây độc bị chặt rồi. Ta không chữa được!”
Quân nghe xong liền hụt hẫng, ánh mắt ánh lên mấy phần vừa thất vọng vừa giận dữ.
“Có phải là do bọn chúng?”
“Đúng thế! Nhưng nào có liên quan gì đến ngươi! Ngươi đi đi!”
Hắn lưỡng lự, một phần không muốn dính dáng gì đến chỗ này, một phần lại muốn xả nỗi căm tức vào mấy tên kia nên nhất thời vẫn đứng yên đó.
Bỗng từ xa xa có một bà lão già lưng còm tay chống gậy gỗ tiến về phía Quân, theo sau là mấy người khác có vẻ vô cùng kính cẩn. Th’ràng cũng lặng lẽ chạy về đứng sau lưng bà chắp tay trước người.
“Ngươi là tu sĩ bên ngoài? Không biết từ Vịnh Bắc Sơn, Kim khuyết môn hay Đại hồng tự tới đây?”
“Đều không phải. Ta chỉ là tán tu, không có liên quan gì đến bọn họ!”
“Từ đâu đến cũng được. Nhưng người Kh’mu có ân báo ân, dù là ngoại tộc cũng không ngoại lệ. Ngươi cứu chúng ta một lần, chúng ta sẽ đáp lễ. Sau này không còn dính dáng gì đến nhau!”
Quân nhìn một lượt rồi nói.
“Ta cần chữa khỏi độc cho con sói của mình!”
“Nếu chỉ là như vậy thì ta có thể giúp. Ngươi đưa nó vào đây!”
…
Hắn đi theo vào một “căn nhà”. Thực sự hắn không biết phải mô tả như thế nào về căn nhà này. Nhìn bên ngoài có vẻ giống như một căn lều với bộ khung bằng gỗ. Nhưng đi vào thì chỉ có một nửa là trên mặt đất, một nửa lại đào sâu vào trong lòng đất thành một cái hang rộng.
Thấy hắn tò mò, bà lão liền giải thích.
“Trên thảo nguyên La Lung thường xảy ra gió lốc rất mạnh. Khi đó chúng ta sẽ hạ lều, xuống hang đất để ở…”
Quân ồ ra rồi lại hỏi tiếp.
“Ta nghe Th’ràng nói muốn chữa được cho Tiểu U phải cần lá của một loại cây. Nhưng cái cây đó đã chết…”
Bà lão gật đầu.
“Ta có lưu giữ lại một ít lá khô, tuy không hiệu quả bằng lá tươi nhưng vẫn có thể dùng được. Có điều cách tách chiết từ lá khô là bí mật!”
Quân nghe xong hiểu ý, liền chọn tin tưởng bà lão, dặn Tiểu U ở lại ngoan ngoãn rồi tự giác đi ra bên ngoài.
Xung quanh vẫn còn những đám lửa cháy vương vãi trên mặt đất. Những túp lều rách nham nhở đổ ngã ngổn ngang. Hắn thấy Th’ràng đang tất bật dọn dẹp thì lại gần muốn giúp đỡ, nhấc lên một thanh gỗ lớn đặt sang bên cạnh.
Nhưng lập tức đã có một cánh tay gạt phắt hắn đi. Anh trai của Th’ràng nhìn hắn hằn học. Rvai Veng quát.
“Đi chỗ khác!”
Quân tránh ra ngoài, vừa đi vừa quan sát đám người bận rộn. Ai cũng liếc nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm, chẳng ai muốn để một kẻ ngoại tộc đứng trên mảnh đất của mình, nhưng có lời của bà lão nên cũng không dám đuổi đi.
Hắn đến một bãi đất rộng, có một gốc cây to bằng bắp chân đã bị chặt ngang thân, chỗ vết chém vẫn còn lưu lại một ít dịch mủ đỏ như máu.
Hắn lại gần, có lẽ đây chính là cây độc trong lời nói của bọn họ. Hắn dùng ngón tay quét một ít dịch mủ đưa lên mũi ngửi, mùi thật nồng và khó chịu, giống hệt mùi cá ươn!
“Tiểu tử, lấy một ít cho vào miệng. Ta hình như lờ mờ nhớ ra gì đó!” Bách lão đột nhiên sốt sắng.
“Ăn cái này á, mùi kinh bỏ m*!” Hắn cau mày chê bai.
“Nhanh lên!”
Hắn cho lên lưỡi nhấm một chút. Vị quả thực vô cùng khủng kiếp. Vừa giống vị thịt sống bị ôi thiu, lại vừa giống vị đất cát. Nói chung là mặt hắn tái mét, oẹ ra ngay lập tức.
“Hình như là…A ha ha! Ha ha ha! Nhớ ra rồi! Nhớ ra rồi!” Bách lão hò reo.
Quân chùi mép nhổ liền ra mấy bãi nước bọt.
“Là cái gì?”
“Kỳ độc - Xú hương mộc!”
.........