Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 158: HEADSHOT!!!



“Bách lão! Bách lão! Ông đâu rồi? Trốn rồi à?” Quân hỏi trong đầu.

“Trốn? Ta việc gì mà phải trốn!” Khối cầu từ dưới mặt nước bay lên.

“Ta tưởng ông sợ bị phát hiện? Thế sao ông lại chui tuốt xuống đáy thức hải vậy?” Quân tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đến Thiên đạo còn không nhìn ra thì tên này tuổi gì…Vừa rồi ta phải lánh mặt và thu hồi lớp bảo vệ thức hải bởi lão già ấy đưa linh thức vào, nếu thấy có sự lạ sẽ sinh ra đề phòng…”

“Thì cứ nhận là sợ đi có ai nói gì đâu…” Quân bĩu môi.

“A cái thằng này! Láo! Láo quá! Có tin Bản toạ…”

“Tin! Thế ông định làm gì?” Quân rướn mày.

“Ta…chẳng làm gì! Ngươi không xứng để Bản toạ ra tay!”

Quân cười hề hề, không trêu đùa lão nữa mà nói vào chuyện chính.

“Bách lão, ta bó tay rồi! Ông có cách nào thoát ra không?”

“Việc gì cũng đến tay! Ngươi bị phong ấn chứ ta thì không. Ta có thể phá giải nó, nhưng một khi phá thì tên già kia sẽ biết ngay!”

“Làm thế nào?” Quân hồi hộp.

“Lão để ngươi sống rõ ràng là vì muốn linh thức và ký ức của ngươi được bảo toàn. Có nhớ cái tên…tên gì ấy nhỉ?”

“Giống như Mạnh Thần, Hổ Lạp…” Quân hiểu ý.

“Đúng! Đúng! Chúng ta sẽ làm thế này…” Bách lão gật gù.



Mar Ung và Tmoong Hol đã về đến tộc Kree. Tinh thần cả hai đang rất phấn khởi vì ai cũng đạt được mục đích của mình.

Mar Ung giao Đồ Huyết cho mấy tên thuộc hạ mang đi giam giữ rồi chỉ tay vào Quân.

“Tmoong Hol, ngươi định làm gì hắn!”

“Ta sẽ hút linh thức và linh hồn của hắn rồi ngưng kết Nguyên hồn!”

“Vậy ngươi ở lại chỗ ta, cho ta xem ngươi làm như thế nào! Cần gì ta sẽ cung cấp đầy đủ!”

“Được! Bạn của ta, ta sẵn lòng chia sẻ cho ngươi! Nhưng ngươi lâu nay vốn keo kiệt, chắc là còn muốn gì khác nữa?” Tmoong Hol cười khà khà.

Mar Ung cũng cười theo.

“Hắn chắc chắn đang giữ Sách độc của tộc Kh’mu. Ngươi phải giao nó cho ta!”

“Thứ đó ta không cần, để cho ngươi cũng được. Chờ rút hết mọi thứ ta sẽ tìm trong ký ức của hắn…”

“Vậy tốt rồi! Giờ ta đi nghỉ ngơi một lát! Khi nào ngươi bắt đầu thì nhớ gọi ta!”

Mar Ung nói xong liền đi mất hút. Quân vẫn bị trói nhốt trong rọ sắt nằm im không nhúc nhích. Tmoong Hol nhìn hắn.

“Ngươi là tu sĩ ngoại tộc kỳ lạ nhất ta từng gặp, còn kỳ dị hơn mấy tên ở Kim khuyết môn!”

“Ông cũng chơi với đám người ấy?”

“Có chứ! Có lợi cho mình thì cứ làm thôi! Ngươi xuất hiện đúng lúc ta đang cần…”

“Ông muốn cướp linh hồn của ta? Không dễ thế đâu!” Quân bĩu môi.

“Ngươi không cần quan tâm! Chờ lát nữa sẽ biết!”

Lão lại gia cố thêm cái lồng sắt bằng mấy tấm bùa rồi leo lên cái giường gần đấy khoanh chân nghỉ ngơi.



Sáng sớm hôm sau, Mar Ung đã chạy tới mang theo một đống đồ đạc. Đây đều là những thứ Tmoong Hol cần. Ông ta còn sai người canh gác cẩn thận, không cho phép bất cứ ai làm phiền.

Hai lão già tươi cười nói chuyện phiếm rồi bắt tay vào việc.

Quân được lôi ra ngoài tháo bỏ xiềng xích nhưng bởi sức lực đều bị phong ấn nên chỉ có thể nằm yên một chỗ.

Tmoong Hol ngồi xếp bằng thi pháp, từ mi tâm tràn ra một luồng ánh sáng màu trắng đục bay lên như khói nhang, sau đó ngưng tụ lại thành hình ảnh một đứa bé cỡ ba tuổi. Hình ảnh đứa bé này chỉ to bằng bàn tay, mờ mờ ảo ảo không rõ nét.

Tộc trưởng Kree thấy vậy liền hỏi ngay:

“Đây là Nguyên hồn của ngươi?”

“Không! Đó chỉ là Hư hồn thôi, ta cần phải hấp thu thêm linh thức để củng cố nó! Ngươi nhìn đây!”

Nói xong Tmoong Hol biến đổi thủ pháp, hư ảnh đứa bé liền mở mắt há to miệng. Một luồng hấp lực to lớn ùa đến Quân, xuyên thẳng qua trán hắn mà lao đến thức hải ra sức hút lấy hút để. Linh thức của hắn không cách nào giữ lại liền bị kéo ra ngoài chui vào cái miệng đang hau háu kia.

“Khốn khiếp! Tên đó không vào đây mà lại cưỡng ép hút từ bên ngoài!”

“Phương án hai!” Bách lão nói ngay.

Khối cầu dưới đáy biển lập tức loé sáng, một lớp màn chắn được dựng nên ngăn cản đi sức hút từ bên ngoài.

“Hả?” Tmoong Hol giật mình.

“Chuyện gì vậy?” Mar Ung cũng xen vào.

“Hắn chống lại được bí pháp của ta! Nhưng ta đã phong ấn thức hải của hắn, không thể nào có chuyện này được!”

Tmoong Hol gằn giọng nhìn Quân.

“Ngươi vừa làm gì?”

“Chẳng làm gì cả! Ta khuyên ông đừng có cố gắng, chưa biết chừng lại hại thân đấy!”

“Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?”

“Trừ phi ông không còn muốn lấy bí pháp của ta! À quên, còn cả Sách độc nữa!”

Mar Ung nghe thấy thế liền đổi sắc.

“Tmoong Hol từ từ đã! Hắn mà chết thì không có lợi cho chúng ta! Ngươi tìm cách khác đi!”

“Cách khác? Vậy phải nhờ ngươi một tay. Ta nghi ngờ hắn có pháp khí phòng ngự thức hải. Ngươi vào trong đầu của hắn một phen…”

Mar Ung liền ngần ngừ. Ông ta thừa biết linh thức của Quân mạnh hơn bản thân rất nhiều, có ngu mới tuỳ tiện xông vào!

“Ngươi có linh thức mạnh hơn, hay ngươi vào đi. Để ta ở ngoài hộ pháp cho!” Lão chối ngay.

“Ngươi…” Tmoong Hol bực mình.

Quân trong lòng mừng thầm. Là tên nào cũng được, giết trước một tên, thì việc trốn khỏi tên còn lại sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng Tmoong Hol hành sự cẩn trọng hơn hắn tưởng tượng. Lão cũng lắc đầu.

“Ta cần phải thi triển bí pháp phệ hồn. Nếu ngươi không bằng lòng thì chỉ còn cách giết hắn. Sau đó kết quả thế nào ngươi tự chịu…”

“Tmoong Hol! Ngươi đừng giở trò nữa! Muốn gì thì nói nhanh đi!” Mar Ung tức giận.

“Khà khà! Bạn của ta, ngươi hãy cho ta mượn linh thức để phá vỡ lớp phòng ngự của hắn…”

“Làm thế sẽ tổn hại đến linh hồn của ta!” Tộc trưởng Kree từ chối.

“Đây là cách tốt nhất hiện giờ. Sau khi xong việc ta sẽ giúp ngươi phục hồi hoàn toàn! Chúng ta làm bạn đã mấy chục năm, ngươi còn không tin ta hay sao?” Tmoong Hol nói.

Mar Ung suy nghĩ giây lát rồi cũng bất đắc dĩ đồng ý. Từ giữa trán của ông ta tuôn ra một tia sáng màu xanh lục pha nâu đất, tiến về hoà trộn cùng hư ảnh đứa bé màu trắng đục của Tmoong Hol.

Đứa bé lập tức sắc nét rõ ràng hơn hẳn, cái miệng mở to gấp đôi, hấp lực cuồn cuộn xông vào công phá lớp màn chắn thức hải của Quân.

Lớp màn chắn chịu áp lực nặng nề đang dần nứt ra.

Quân lo lắng không thôi. Việc này hắn chưa lường trước. Nếu phá bỏ phong ấn thức hải thì cũng không cách nào trốn thoát.

“Bách lão! Tên này quá mức kín kẽ, phải làm sao đây?”

“Hừ! Tí tuổi đầu mà dám so tâm tư với Bản toạ. Ngươi để đó cho ta!”

Bách lão cáu kỉnh nói tiếp.

“Dù có hút được linh thức của ngươi thì cũng không thể tiêu hoá ngay, phải cần thời gian để tinh luyện lại. Bây giờ ta sẽ ngăn lão, ngươi sẵn sàng chờ ta ra hiệu thì phóng hết linh thức sang, xem ai mới là kẻ nghẹn chết!”

Dứt lời, khối cầu toả ra một luồng ánh sáng vàng gia cố, lớp màn chắn lại phục hồi nguyên trạng, không cho Tmoong Hol hút được gì.

Ông ta bên ngoài mặt tím đen đi, hai tay càng lúc càng biến ảo đủ loại thủ quyết, hư ảnh đứa bé càng ngày càng to, uy lực càng lúc càng mạnh. Đồng thời, việc “mượn” linh thức cũng nhiều hơn đáng kể.

Mar Ung lo lắng.

“Ngươi lấy bốn phần linh thức của ta rồi! Còn lấy nữa sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của ta!”

“Một chút nữa thôi! Tên này rất quỷ dị!” Tmoong Hol cố níu kéo.

Hai bên giằng co nhau từng chút một. Khi tưởng rằng đã đến giới hạn thì Bách lão lại giảm phòng ngự xuống giúp cho Tmoong Hol hút được một chút linh thức của Quân, khiến lão có cảm giác sắp thành công, càng dồn thêm nhiều sức lực.

Còn về phía Quân, thức hải của hắn là nơi xảy ra chiến trường rung động như có cơn bão đang xô vào. Hắn vô cùng đau đớn nhưng vẫn cắn môi chịu đựng, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.

“Lão già! Ta…nói rồi! Ông đừng…phí sức nữa!”

“M* kiếp! Ta không tin không khuất phục được ngươi!”

Tmoong Hol nghiến răng, lần nữa gia tăng sức mạnh. Bức màn chắn đã nứt vỡ rất nhiều chỗ, qua đó có linh thức của Quân bị hút đi càng ngày càng nhiều.

Nhưng Mar Ung thì không như thế, thức hải của lão chưa đạt đến Khai hải cảnh, sức chịu đựng chỉ có hạn.

“Tmoong Hol! Ta không chịu được nữa!”

“Một chút nữa mà thôi! Sắp rồi! Sắp rồi!”

Mắt thấy bức tường phòng ngự sắp đổ vỡ, Tmoong Hol sao có thể dừng tay?

“Không được! Mặc kệ ngươi!”

Ông ta nói xong liền đình chỉ linh thức của mình, ngừng cung cấp cho Tmoong Hol. Nhưng không, dòng linh thức vẫn từ trán lão chảy qua.

“Ngươi! Ngươi đã làm gì!” Mar Ung hét lên giận dữ.

“Xin lỗi bạn của ta! Chỉ còn một chút thôi! Xong xuôi ta sẽ đền bù cho ngươi!”

Tmoong Hol miệng nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào Quân, linh thức của Mar Ung lại càng tràn vào Hư hồn trên đầu nhiều hơn!

“Ngươi! Ngươi định ám hại ta!”

Mar Ung nổi trận lôi đình, lấy cây bồ cào bổ thẳng vào đầu Quân. Nhưng Tmoong Hol nhanh hơn một bước, đã ném ra mấy sợi xích quấn chặt lấy ông ta giữ lại.

Chớp thời cơ, trong đầu Quân vang lên một tiếng nổ lớn.

“LÀM NGAY!” Bách lão hét.

Toàn bộ thức hải của hắn được giải phóng, thuận theo lực hút của Tmoong Hol, một làn sóng linh thức khổng lồ ùa ra xông thẳng vào đầu của gã.

Cái bụng tròn tròn của đứa bé đột ngột phình to ra như mang bầu sắp đẻ, hai mắt nó trợn ngược lên như người sắp chết nghẹn.

Tmoong Hol ôm đầu, con ngươi lồi ra, há miệng nôn thốc nôn tháo.

“NGƯƠI! NGƯƠI! TA GIẾT NGƯƠI!”

Lão lúc này tức giận cực độ, không còn giữ được sự bình tĩnh và cẩn trọng ban nãy. Tay lão hoá thành trảo nhắm tới cổ Quân.

“ĐOÀNGGGG!!!”

Tiếng nổ khô khốc vang lên kèm theo mùi cháy khét lẹt.

Thủ trảo vừa chạm vào cổ Quân thì bỗng dưng sững lại.

Hai mắt Tmoong Hol hoa lên cúi nhìn dòng máu đang nhỏ xuống.

“Cái này…”

“ĐOÀNG!!! ĐOÀNG!!! ĐOÀNG!!!”

Liên tiếp ba tiếng nổ nữa vang lên chói tai!

Tmoong Hol thủng mấy lỗ trên người loạng choạng khuỵu xuống, toàn thân run rẩy cố gắng vận chuyện nội lực cầm cự. Nhưng những vết thương này thật sự quá hiểm độc, máu vẫn chảy liên tục và lão bắt đầu thấy lạnh.

Lão thấy một ống sắt đen thui đang bốc khói cùng những mảnh đồng rơi vãi dưới đất!

Lão thấy sợ!!!

“Ng…ươi…làm…sa..o…”

Tmoong Hol ngửa đầu nhìn Quân. Nhưng hắn không đáp lời, chĩa thẳng họng súng vào trán lão bóp cò.

“HEADSHOT!!!”

.........