Bên trong hang động chứa cái xác ma chu bốc mùi, có một đám người đang tìm kiếm xung quanh.
“Đại ca, bọn họ không phải bị con ma chu này giết, mà bị người khác giết, đều là một kích đoạt mạng!”
Kẻ được gọi là đại ca này, cường tráng vạm vỡ, tóc ngắn màu đỏ tía. Y chỉ gật đầu một cái, lặng lẽ ra ngoài. Đám người kia cũng vội vã đi theo y rời khỏi hang động, biến mất trong màn đêm!
…
Bên ngoài bí cảnh đã có thêm vài người có mặt. Bảy vị Địa giai vẫn ngồi yên vị, phân biệt ở bảy góc chung quanh miệng hố.
“Đã qua bảy ngày rồi, không biết tình hình đám trẻ bên trong ra sao?” Vương bà cất lời trước.
“Mấy tấm mệnh phù trên người ta vẫn còn nguyên, có lẽ là chưa gặp gì nguy hiểm!” Đặng Thế Vỹ nói.
“Đám đệ tử của các ngươi quả nhiên có bản lĩnh, nhìn xem, chỗ người mà Thương hội cho vào đã chết mất mấy chục rồi!”
Khốc Cốt cầm đống mệnh phù đã nứt vỡ, ném qua một bên.
“Cách này tuy có chút độc ác, nhưng chung quy lại cũng không có cách nào tốt hơn. Các vị, chúng ta xem qua một chút đi!” Triệu Quốc Bình mở lời.
Bảy người mang tất cả mệnh phù ném ra phía trước. Chúng bay lơ lửng trong không trung, để lại từng vệt sáng mảnh mai, vô cùng hỗn loạn mất trật tự. Nhưng khi cả ngàn tấm cùng bay loạn xạ, điều kỳ diệu liền xảy ra, chúng đã vẽ nên một bức tranh khổng lồ.
Một tấm bản đồ dần dần hiện lên, bản đồ bên trong của Bách Thiên bí cảnh.
“Chiếu theo tàn đồ thì cũng không sai biệt lắm. Cách này quả nhiên có tác dụng!”
Khốc Cốt ngắm nghía.
“Nhìn kìa, chỗ kia tập trung liền mấy chục cái mệnh phù, dường như bọn chúng đã phát hiện ra gì đó!” Khô Nhục chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
“Vẫn còn rất nhiều chỗ trống, chúng ta chờ thêm mấy ngày nữa xem sao!”
Lý Uy vươn vai lười biếng.
…
Nơi đây là vùng núi cheo leo, một bên vách đá, một bên vực sâu, có chút giống với dãy Ngọc Thứ ở Hoàng Bách sơn mạch ngày trước.
Quân vẫn đi cùng Uyển Thanh, nhưng tình cảnh lần này thì khác. Cả hai đang chạy trối chết, len lỏi vào giữa những hốc đá hiểm trở, hy vọng tìm đường sống.
Cách đây nửa giờ, Quân và Uyển Thanh đột ngột bị một đám người tấn công. Hắn chỉ mới đỡ một đòn, đã nhận ra mình không thể chống lại, lập tức dẫn Uyển Thanh bỏ chạy. Hắn dựa vào địa hình phức tạp mới kéo dài được đến bây giờ.
“ẦM! ẦM!”
Một tảng đá lớn từ trên vách núi cao rơi xuống chắn ngang đường. Xung quanh bọn hắn, mười hai người lần lượt xuất hiện, đều là Hoàng giai.
Hắn dừng lại ánh mắt trên người một nam nhân tóc đỏ tía, trịnh trọng chắp tay:
“Các vị đạo huynh, không biết tiểu đệ đã phạm lỗi gì! Xin các vị đ…”
“Là ngươi giết đệ đệ của ta?”
Nam nhân tóc đỏ tía cắt ngang, giọng nói băng lãnh, ánh mắt ẩn chứa sát khí. Quân cau mày, từ khi vào bí cảnh đến giờ, hắn đã giết mười mấy người. Có trời mới biết ai là ai. Giờ có người bảo muốn giết hắn báo thù, hắn cũng đành chịu.
“Đạo huynh! Ta quả thật có ra tay với một số người, nhưng là tình thế bắt buộc, nếu không chính ta là người phải chết. Còn về bảo vật, thu hoạch mấy ngày nay của ta, đều ở chỗ này, mời đạo huynh xem qua!”
Hắn kính cẩn nghiêng mình, lấy ra một túi trữ vật, điều khiển nó bay đến gần nam nhân tóc đỏ.
Y khẽ nhíu mày, phẩy tay một cái. Túi trữ vật lập tức nổ tung, hoá thành một đám bụi đỏ ngầu. Từ bên trong đám bụi bay vút ra hàng hoạt mũi phi tiêu nhọn hoắt, lao đi tứ phía.
Quân nắm tay Uyển Thanh gấp rút.
“Chạy mau!!!”
Đám bụi tan đi, tên nam nhân tóc đỏ không hề xước một cọng lông. Tay y cầm một mũi phi tiêu đưa lên nhìn ngắm.
“Là độc châm của Lạc độc môn! Thú vị!”
“Các ngươi ai bị thương thì ở lại. Còn lại đuổi theo bắt sống hắn!”
…
“Thiết huynh, làm sao bây giờ!” Uyển Thanh hỏi.
“Cô trốn đằng kia đi. Ta dẫn bọn chúng ra chỗ khác!”
“Không được! Huynh không phải đối thủ của bọn chúng, nhất định sẽ…!”
Uyển Thanh nắm chặt cánh tay hắn.
“Còn lâu mới chết! Đánh không lại nhưng trốn thì vẫn được!”
Hắn cười, đẩy cô vào một hang đá nhỏ rồi chạy đi. Uyển Thanh hai mắt long lanh, môi mím chặt nhìn theo bóng lưng hắn xa dần.
Ai bảo hắn nam nhân quân tử, gan dạ xả thân bảo vệ đồng bạn thì cứ bảo, chứ kỳ thực hắn còn sợ chết hơn.
Chỉ là hắn có rất nhiều bí mật trên người không thể để người khác thấy được. Đám cao thủ này lại truy đuổi rất rát quyết tâm muốn giết hắn, thì hắn phải dùng mọi thủ đoạn mới có cơ may thoát nạn. Nên chỉ khi đi một mình mới có thể tự do bung hết sức lực!
Hắn chạy đến một vách đá thì dừng lại, lấy ra một viên đan dược hồi phục uống vào. Mắt vừa chớp vài cái, đám người đã hiện ra trước mặt. Hắn nhìn một lượt, cười nói.
“Sao chỉ còn mười người thôi!”
“Tiểu tử khốn khiếp, dám ám toán chúng ta!”
Một tên giận dữ lao lên, khinh thường tung một chưởng vào người hắn. Quân cũng trịnh trọng đáp lại một quyền. Hắn lùi lại một bước, mà tên kia lùi lại tới năm sáu bước, ánh mắt không khỏi bất ngờ.
“Lão thất, có phải dạo này ngươi lười biếng, lại để thua một tên nhãi ranh như vậy!”
Giọng nói âm trầm của nam tử tóc đỏ cất lên.
“Tiểu tử xưng tên đi! Ta không giết kẻ vô danh!”
“Tên của ta chính là Vô Danh!” Hắn đáp.
“Hử…”
“Ngươi nói không giết kẻ vô danh, vậy ta đi trước nhé!”
Hắn cười đáp, điệu bộ chuẩn bị rời đi thật.
“Làm càn!” Y quát lên, khí tức mạnh mẽ đẩy lùi hắn lại.
Quân lập tức lấy ra Ngân thương chống trên mặt đất, nội lực tuôn ra vững vàng.
Một Võ giả ngũ đẳng trước mặt mười tên Hoàng giai, vậy mà không hề sợ hãi. Ánh mắt của hắn như kẻ đã vào sinh ra tử, trải trăm ngàn trận chiến, ngược lại khiến cho đám người kia có chút không dám khinh nhờn.
Nam tử tóc đỏ nhìn mũi thương trên tay Quân.
“Quả thật chính ngươi giết hắn!”
Y khoát tay một cái, lập tức cả chín người kia đồng loạt xông tới. Hắn vẫn như vậy, ánh mắt sắc lạnh không suy chuyển.
Một rừng thương nhọn hoắt cắm thẳng lên trời, như bông hoa sen nở rộ, ngăn cản bước chân đối phương. Đoạn hắn sử ra Lăng vân bộ pháp, vượt qua cả chín người, lao thẳng đến chỗ tên cầm đầu. Ngân thương gào thét xé gió, xoáy lên dữ dội!
Nhưng tên tóc đỏ tía chỉ đưa một tay lên đã nắm được mũi thương, hoá giải toàn bộ kình lực.
“Thương tốt! Ta nhận!”
Y giật tay một cái, trường thương đã vụt khỏi tay Quân, nằm gọn trong lòng bàn tay y.
“Toái không!”
Hắn không cam lòng tung ra một quyền chấn kim toái thạch. Vẫn là một bàn tay đơn giản giơ lên đã đỡ trọn cự quyền của hắn.
“Quyền không tệ! Để ta xem ngươi còn gì không!”
Y tay kia đang cầm trường thương lười biếng quét ngang một cái. Quân vội vã lách người lên cao, đạp Lăng vân bộ né tránh rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Chín người kia vừa thấy hắn hạ xuống đã tức giận lao lên.
“Để hắn cho ta!”
Nam tử tóc đỏ cất tiếng, lừ lừ tiến lại, tay cầm thương chĩa vào hắn:
“Ngươi là người của môn phái nào?”
“Ngươi quan tâm làm gì, đằng nào cũng một sống một chết! Tới đây đi!”
Quân trả lời, khí thế toàn thân bộc phát. Nam tử tóc đỏ thấy thế chỉ cười khà khà.
“Dám đối đầu với ta, dù ngươi có là con trời ta cũng giết. Bí mật trên người ngươi tự khắc thuộc về ta!”
Y lập tức lao lên, cầm trường thương đâm về phía Quân. Không hề có đấu pháp nào được thi triển, mà hắn đã cảm thấy mũi thương này uy lực chẳng kém gì Xuyên sơn thương ban nãy.
Bất quá, khi còn cách hắn một cánh tay, mũi thương va phải một lớp kính trong suốt, cứng rắn như sắt thép, không thể phá vỡ.
“Ngươi! Chuyện gì vậy!”
Tên tóc đỏ giật mình. Không chỉ hắn, mà chín tên đàn em đều nhận ra rằng mình đã bị quây trong một lồng kính cứng rắn, nhất thời không thể phá vỡ.
“Các ngươi cứ từ từ mà chơi đùa!”
Hắn cười nham hiểm, lật tay lấy ra một con búp bê. Con búp bê này có tới bốn cánh tay, khuôn mặt dữ tợn, miệng rộng nanh dài. Còn trên tay kia xuất hiện một miếng ngọc hình vuông có khắc những hoa văn lạ mắt.
“Hôm nay lấy các ngươi để thử đồ chơi mới của ta!”
Túi trữ vật mở ra, hàng ngàn hàng vạn linh thạch ào ào tuôn ra như nước lũ đổ cả vào người con búp bê. Rồi hắn vung tay, ném con búp bê vào bên trong lồng kính.
Con búp bê quỷ dị, đón gió mà lớn, càng ngày càng to ra, đến khi chạm đất, nó đã cao tới gần hai mét. Toàn thân một màu xám tro, hai mắt đỏ ngầu. Bốn cánh tay sắt thép phải to ngang bắp đùi người lớn, bao phủ trong một lớp hắc vụ mờ mờ.
Nó đứng sừng sững giữa mười cao thủ Hoàng giai, trên người khí tức phảng phất như có như không, nhưng lại khiến cho đám người xung quanh e sợ, không dám thở mạnh.
“Khôi lỗi cao cấp!!!”
Nam tử tóc đỏ nhận ra thứ trước mặt, nghiến răng kèn kẹt, trong mắt lộ ra vài phần hoảng sợ.
“Ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào!”
Quân không thèm trả lời. Hắn còn đang bận điều khiển khôi lỗi và pháp trận. Những thứ này hắn đã bố trí từ trước. Màn so chiêu vừa rồi chỉ là muốn ước lượng chính xác thực lực của tên tóc đỏ và đám đàn em mà thôi. Hơn nữa hắn chỉ dùng một phần thực lực, cốt là để bọn chúng coi thường mà lộ ra sơ hở.
Qua màn so chiêu vừa rồi, hắn đoán rằng tên tóc đỏ tu vi khoảng Hoàng giai ngũ đẳng hoặc lục đẳng. Còn mấy tên đàn em có lẽ dao động từ nhất đẳng đến tứ đẳng.
Chênh lệch là quá lớn giữa hai phe, nhưng đã rơi vào thế một mất một còn, không liều mạng không được!
.........