Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 76: Giương cung bạt kiếm!



Huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục vội vã lên tiếng.

“Lại có chuyện gì nữa?” Bách Thiên Binh có chút khó chịu.

“Huynh đệ ta tu vi từ lâu đã đạt đến bình cảnh mà chưa thể đột phá. Tiền bối danh lưu thiên cổ, xin chỉ điểm cho chúng ta. Đây là hai gốc Hoá linh thảo, xin tiền bối nhận lấy!”

Đám người Địa giai lập tức nhận ra ý đồ của Khốc Cốt, đồng loạt tiến lên. Triệu Quốc Bình lấy ra một viên đan dược màu vàng tươi lấp lánh.

“Ta xin dâng một viên Uẩn hồn đan!”

“Ta có một cây Băng phách tuyết nhung, mời tiền bối xem qua!” Lý Uy cũng tới.

“Còn đây là Vạn niên đồng đằng!” Vương bà không thua kém…

Tất cả kỳ vật đều là Địa giai thượng phẩm, có công hiệu ôn dưỡng linh hồn. Cần nói thêm rằng, mặc dù đẳng cấp kỳ vật đều được phân chia tương đối rõ ràng, càng cao cấp càng quý giá. Nhưng kỳ vật tác dụng lên thức hải linh hồn thì khác. Bọn chúng cực kỳ quý hiếm đồng thời giá trị cao vô cùng. Tuy là Địa giai thượng phẩm nhưng giá trị không hề thua kém Thiên giai chút nào.

Còn lý do vì sao đám Địa giai thi nhau dốc hầu bao, chính là vì bọn họ đã nhận ra hư ảnh ngưng tụ rất mỏng manh, chứng minh nguyên hồn Bách Thiên Binh thực sự rất suy yếu. Bọn họ thừa hiểu rằng, nếu chủ nhân bí cảnh hoàn toàn biến mất, đồng nghĩa rất nhiều bí mật ở đây sẽ bị chôn vùi, thậm chí truyền thừa có thể theo đó mà rơi vào quên lãng. Thêm nữa, trước mặt là một Thiên giai cường giả, cả đời bọn họ chưa chắc đã có cơ hội lần hai diện kiến, có ngu mới không cầu cạnh một phen.

Vì vậy, không màng của cải, dốc đáy túi dâng lên bảo vật có thể khiến Bách Thiên Binh động tâm, hy vọng được chỉ điểm. Bảo vật có thể tìm được, nhưng một thân tu vi lẫn tính mạng thì là duy nhất!

Hư ảnh Bách Thiên Binh không khách khí mang theo đống kỳ trân dị thảo biến mất vào trong bảo kính, để lại mấy câu nói vọng ra.

“Ở trong bí cảnh này có một gốc Ngũ hành bồi nguyên thụ, sống hơn mười vạn năm. Các người nếu tìm được nó thì xem như là cơ duyên!”

“Ngũ hành bồi nguyên thụ?”

Bảy người vừa nghe xong, không ai bảo ai, lập tức theo chỉ dẫn mà lao đi vun vút, bỏ lại đám đông chưng hửng nhìn nhau.



Một bầu không khí im lặng bao trùm lên những ai ở lại. Truyền thừa không đến lượt họ. Cường giả Địa giai cũng đã rời đi. Tiếp theo nên làm gì đây?

Gần trăm người trước Chính điện, theo một phản xạ thông thường, cùng phe thì tụ họp với nhau, đề cao cảnh giác. Trong ánh mắt dường như đã biết chuyện sắp xảy ra!

Thế cục căng như dây đàn! Ngũ đại thế lực phân biệt đứng về năm hướng khác nhau, đều có Huyền giai toạ trấn. Đám người còn lại là ở các thế lực nhỏ hơn hoặc tán tu. Tuy nói số lượng đông đảo, cao thủ Huyền giai cũng nhiều hơn, nhưng vốn dĩ quan hệ không thân thiết, chỉ cần có lợi chắc chắn sẽ trở mặt.

Bỗng nhiên có một tu sĩ hoá thân thành đạo thanh quang, bay vút về phía mê cung bên ngoài.

Ngay lập tức, một tia sáng đã xuất hiện đuổi theo sát nút, rồi đâm thủng ngực vị tu sĩ nọ. Y thành con diều đứt dây, vong mạng chỉ trong một nốt nhạc.

Người ra tay là một cao thủ Huyền giai của Kim khuyết môn!

“Đạo hữu Kim khuyết môn! Ngươi muốn làm gì!”

Phía dưới vang lên từng hồi chất vấn lẫn chửi mắng. Y chỉ đứng đó, mỉm cười nhếch mép.

“Chưa chào hỏi nhau đã vội rời đi! Chẳng phải là thất lễ hay sao!”

“Cao Hổ! Ở đây không phải chỉ có mình ngươi! Giờ lão phu muốn đi, ngươi có thể làm gì?”

Một lão nhân áo choàng xám từ từ bay lên, đứng đối diện với Cao Hổ, khí thế trên người không hề thua kém.

“Ồ, thì ra là Cốc Lương đạo hữu! Ta nghe nói, ông tìm được một bộ đấu pháp Huyền giai cực phẩm. Thật là đáng chúc mừng!” Cao Hổ cười nói.

Cốc Lương nghe xong tối sầm mặt. Huyền giai cực phẩm đủ để trở thành pháp quyết trấn phái của một tông môn. Ngay thế lực đứng đầu như Triều Quốc cũng chỉ có vài bộ mà thôi! Dù tu vi ông ta có mạnh đến đâu thì giờ phút này trở đi, lúc nào cũng sẽ có người tới hỏi thăm!

“Cao Hổ, thu hoạch của đám các ngươi còn gấp ba bốn lần, đừng tưởng chúng ta không biết!” Cốc Lương gằn giọng.

“Đúng vậy, chúng ta cũng có chút thu hoạch. Nếu ai có lòng hiếu kỳ, ta sẵn sàng mang ra cùng các vị nghiên cứu! Còn ông, Cốc Lương, không biết có nguyện ý cho ta xem qua một chút!”

Cốc Lương siết chặt song quyền. Kim khuyết môn là một đại thế lực, nói ra cho oai chứ ai dại gì tranh giành đồ của bọn họ. Còn ông ta chỉ là tán tu không có chỗ dựa thì ắt trở thành bia ngắm cho đám cao thủ xung quanh.

Đối đầu thì thập tử nhất sinh nhưng giao ra đấu pháp thì chính là sỉ nhục! Sau này làm sao còn mặt mũi đi lại trên lục địa!

“Hahaaa! Cốc Lương đạo hữu, ta chỉ đùa thôi. Cả thực lực lẫn danh tiếng của ông mọi người đều biết rõ. Cơ duyên của ông là do bản thân xứng đáng, không ai không phục, chúng ta nào dám tranh đoạt!”

Cao Hổ bỗng dưng thay đổi thái độ, cười lớn rồi từ từ bay lại gần Cốc Lương.

“Nhưng ông nhìn xem, phía dưới kia, liệu có bao người xứng đáng. Bảo vật nằm trong tay bọn chúng, không phải là uổng phí hay sao?”

Thế cục biến hoá chỉ sau một câu nói, từ chỗ Cốc Lương là mục tiêu bị nhắm đến, bỗng chốc hoá thành một đám tán tu và thế lực hạng hai bị nhắm đến. Ý tứ đã rõ ràng như vậy, có ngu đến mấy cũng hiểu!

Nương theo Kim khuyết môn cầm đầu, đã có không ít người bỏ hàng ngũ chạy sang cầu cạnh, dâng lên bảo vật hy vọng tìm đường sống.

Kẻ hèn nhát tuy nhiều, nhưng kẻ gan dạ cũng không kém. Vài vị tu sĩ tính tình cứng cỏi, đã lớn tiếng chửi mắng, đứng ra tụ tập thành một đội ngũ, sẵn sàng đương đầu với đám người Kim khuyết môn!

Không khí thật sự bí bách vô cùng!

Giờ phút này, ai nấy đều nhìn sang bốn đại thế lực còn lại. Bọn họ tham gia bên nào, phần thắng tự khắc nghiêng về bên đó. Nhưng một mực từ đầu đến cuối, bọn họ không hề có động tĩnh gì!

Cái im lặng này trong mắt của đám người yếu thế kia, chính là tỏ ý dung túng cho việc làm sai trái.

Đã không chịu nổi áp lực nữa rồi!

“Các ngươi tuy mạnh, nhưng nếu dám đụng đến chúng ta, thì mấy chục môn phải lớn nhỏ trên lục địa nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”

Ai nấy trên người bừng bừng nội lực sẵn sàng quyết chiến. Cao Hổ cười nhẹ nhàng.

“Bí cảnh rộng lớn hung hiểm, nguy cơ trùng trùng, bỏ mạng là chuyện thường tình, các vị thấy có phải không?”

Bong bóng căng thẳng nổ tung, cuộc chiến đẫm máu chính thức khai mào!



Chính điện truyền thừa nhanh chóng biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn điên cuồng. Máu tanh, xác thịt vung vãi khắp nơi. Triều Quốc đứng sang một bên, vẫn chưa hề có ý định tham gia.

“Vương tử, chúng ta nên làm thế nào?”

Tất cả cao thủ Huyền giai đều bao bọc xung quanh đám đệ tử nòng cốt, lấy Vương Thiên Bằng làm trung tâm.

“Kim khuyết môn dám trước mặt chúng ta càn quấy, e là đã có chuẩn bị. Cứ để bọn hắn tốn thời gian công sức ở đây. Đại sự quan trọng! Chúng ta đi!”

Dứt lời, đoàn người liền rút lui rời xa tranh đấu.

Mà một bên khác, Hồng Duệ của Đại hồng tự, dường như không chịu nổi tràng cảnh chém giết, toàn thân kim quang lấp lánh, phóng ra hai chưởng lực đẩy lùi một thanh phi kiếm, cứu mạng một tu sĩ Hoàng giai. Vừa khéo cảnh này bị Cao Hổ trông thấy.

“Hai tên đầu trọc! Các ngươi muốn ngăn cản ta!”

“Thí chủ! Xin hãy buông hạ đầu đao…”

“Ngươi dám!”

Cao Hổ lời vừa nói xong đã xuất ra một thủ chưởng to lớn như núi lao đến. Vậy mà y thật sự ra tay với Hồng Duệ! Kim khuyết môn và Đại hồng tự vốn là hai thế lực đối đầu, pháp quyết của hai bên cũng vừa khéo khắc chế nhau. Có lẽ y muốn nhân dịp này diệt trừ bớt kẻ địch truyền kiếp của mình.

Hồng Duệ tu vi kém xa Cao Hổ, nếu trúng đòn này không chết cũng trọng thương. Nhưng Hồng Thiện đã che chắn trước người, tay phải giơ lên, thủ ấn hoàng kim xuất hiện ầm ầm va chạm với thủ chưởng của Cao Hổ, dễ dàng hoá giải đi thế công bạo liệt.

Hồng Thiện âm trầm, chăm chú nhìn Cao Hổ rồi thì thầm vài câu với Hồng Duệ, sau đó kéo nhau ngự khí phóng đi mất hút. Cao Hổ trông theo nhưng không ra tay ngăn cản, bởi y biết hai tên này không phải chỉ có ăn rau. So với việc cố gắng đuổi đánh thì tập trung giải quyết đám ở dưới kia có lợi hơn nhiều!

Vài phút trôi qua, đã có mười mấy kẻ rơi đầu bỏ mạng, pháp khí cũng lần lượt đổi chủ. Đám đông hăng say chém giết, cốt cướp bóc cho được càng nhiều càng tốt.

Tiêu cục Viễn Sơn và Huyết linh tông đã tham chiến. Chỉ cần không phải người mình là tận lực ra tay. Bí cảnh mới mở ra, nào ai biết bên trong có gì. Chỉ cần không để người nào sống, rồi tìm đại một cái cớ, thì chẳng ai có thể làm gì được.

Ý đồ này vốn đã được nung nấu từ lâu, chỉ chờ thời cơ để ra tay mà thôi. Giữa Chính điện truyền thừa bị bao bọc bởi Đại trận và Mê cung như một lồng giam to lớn, chẳng phải là nơi lý tưởng để chém giết đó sao?

.........