Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 81: Hắc ô kim tinh ngạc



Ngọc diện linh giới có Cửu nguyên lực, đại diện cho chín loại lực lượng nguyên tố, điều này ai cũng đã biết. Nhưng có một số bí ẩn không phải ai cũng biết. Ngũ hành mới là thành phần cấu tạo chính nên linh giới, Tứ linh chỉ xếp sau mà thôi.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mỗi loại lực lượng đều có những tồn tại đỉnh cao của mình. Ví như Ngũ hành bồi nguyên thụ là một kỳ trân đỉnh cấp của Mộc hệ, thì Hỏa nguyên lực cũng có vương giả của mình vậy.

Hoả diễm trong thiên địa, phân làm ba cấp độ: phàm hoả, địa hoả, thiên hoả.

Phàm hoả, ngọn lửa được sinh vật sống tạo ra. Trong giới tu sĩ đó là ngọn lửa từ đan điền hoặc thiêu đốt nội lực, huyết khí…

Địa hoả, do linh khí trời đất ngưng tụ mà thành, uy lực bất phàm. Yêu thú cao cấp hoặc cường giả nhân loại, thông qua phương pháp đặc thù, có thể tiến hoá phàm hoả của mình đến mức sánh được với Địa hoả.

Mà Thiên hoả, giống như tồn tại Thiên giai trong giới tu sĩ vậy, thai nghén ngàn vạn năm mới thành hình. Trong suốt chiều dài lịch sử tồn tại, Nhân Yêu hai giới mới phát hiện được mười chín đóa Thiên hoả và đặt tên cho chúng. Trong số ấy, chỉ có mười một đoá được thu phục, tám đóa còn lại, những ai có ý định chiếm đoạt đều đã hoá thành cát bụi!

Cho nên việc biết được Bách Thiên Binh sở hữu một ngọn Thiên hoả khiến cao tầng của Triều Quốc không thể ngồi yên. Một ngọn Thiên hỏa là đủ để Triều Quốc đặt một chân trở thành đại thế lực của Ngọc diện linh giới!

Rất có thể sau khi vẫn lạc, ngọn Thiên hoả này đang được cất giấu tại Bách Thiên bí cảnh. Vì vậy dù thật hay giả, thì bất chấp hiểm nguy, cũng phải cử một đám người tới đó tìm kiếm!



“Vương tử, nơi này âm u ẩm ướt, thật sự tồn tại hoả diễm hay sao?”

“Thiên hoả không phải là thứ chúng ta có thể giải thích được! Vương thúc, người nghĩ sao?”

Kẻ được Vương Thiên Bằng nhắc đến gọi là Vương Đoàn, vốn chỉ là ngoại nhân. Nhưng dựa vào nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng thành tựu Luyện khí đại sư, cộng thêm rất trung thành với Hoàng thất, nên được Hoàng đế đặc cách ban họ Vương. Hai chữ “Vương thúc” cũng đã thể hiện được phần nào vai vế của ông ta trong Hoàng thất không hề thua kém người nào.

“Vương tử nói không sai! Càng đi sâu ta càng cảm nhận được nơi đây có một tia Hoả nguyên lực rất lạ, vừa nóng vừa lạnh, vừa khô ráo vừa ẩm ướt, lại mang theo một tia sát khí âm hiểm!”

“Hoả diễm gì mà kỳ dị như vậy?” Mọi người bàn tán xôn xao.

“Nếu quả thực là Thiên hỏa thì ta chỉ có một loại tương tự! Cửu u linh!” Vương Đoàn nói.

“Cửu u linh? Có phải là loại lửa đến từ vực sâu vô tận, nơi âm phong gào thét, sát khí bủa vây!”

“Đúng là như vậy! Trừ phi đây là một loại hoả diễm mới!” Vương Đoàn cười.

Mọi người cũng cười theo, Thiên địa kỳ hoả mà làm như cọng rau ngoài chợ, muốn gặp là được ấy.

Bọn họ đi sâu đã được vài cây số, ngoài những đầm lầy nhỏ và mấy con yêu thú thì chưa bắt gặp gì nhiều. Vương Đoàn vẫn là người dẫn đội, dựa vào cảm ứng của ông ta với hoả nguyên lực mà đi mỗi lúc một sâu, cho tới khi gặp một đầm lầy lớn thì dừng lại.

Đầm lầy này rộng hơn hẳn, xung quanh bờ vài ba mét cũng không hề có cây cối gì cả, gần như tách biệt một mình.

“Vương thúc, là ở đây?” Vương Thiên Bằng vội hỏi.

“Ta không chắc! Nhưng Hoả nguyên lực dưới đầm này rất nồng hậu, cũng rất nguy hiểm!” Vương Đoàn lắc đầu.

Rồi từ trên bàn tay ông ta xuất hiện một thanh tiểu kiếm nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay. Theo điều khiển của Vương Đoàn, tiểu kiếm vọt thẳng xuống đáy đầm.

Mà bản thân ông ta lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, nhắm mắt dưỡng thần. Đám người còn lại cũng nhanh chóng quây kín chung quanh bảo vệ cho Vương Đoàn.

Chỉ hai phút sau, đã thấy ông ta mở choàng hai mắt, hoảng hốt hét lớn.

“Mau lùi lại!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tiểu kiếm vọt từ dưới nước lên rơi xuống đất leng keng, toàn thân ảm đạm vô quang, vài chỗ hoen ố gỉ sét.

Mặt nước phía sau xao động, từng bọt khí to bằng cái bát lớn nổi lên rồi vỡ tung toé như có ai đó đang lùng sục dưới đáy.

Một chiếc sừng nhọn hoắt dần nhô lên, theo sau là một cái đầu giống cá sấu to lớn màu đen thùi lùi. Đôi mắt vàng kim hung dữ liếc nhìn cả bọn.

Đám người theo phản xạ lùi lại thủ thế, chăm chăm vào con yêu trước mắt.

“Hắc ô kim tinh ngạc? Trời ơi! Thật sự là Hắc ô kim tinh ngạc!”

Một người nói nhỏ, giọng run run, dường như đã nhận ra con yêu.

“Giống loài này đã tuyệt chủng mấy trăm năm rồi mà, sao lại còn một con trong này?” Một người khác lo sợ.

“Hẳn là không sai đâu! Nhìn chiếc sừng kia có lẽ nó ở vào khoảng Huyền giai lục đẳng hoặc thất đẳng! Chúng ta có cơ hội thắng không?” Vương Thiên Bằng nói.

“Vương tử, người định giết nó? Thứ đó không đụng vào được đâu!” Một người vội can ngăn.

“Chúng ta chỉ cần xác nhận có hay không có Thiên hoả, việc còn lại giao cho Hoàng thất là được!” Một người khác cũng dè chừng.

Nhưng Vương Thiên Bằng không để ý đến lời khuyên ngăn. Một yêu thú Huyền giai cao cấp đã tuyệt tích, nếu mang về sẽ là một tài sản cực kỳ to lớn, giá trị không thể đong đếm, làm sao dễ dàng bỏ qua được.

Hắn vốn là niềm kiêu ngạo của Triều Quốc, mọi thứ hắn muốn đều chưa từng vụt khỏi tay, cũng chưa bao giờ thất bại. Vậy mà lại bị từ chối nhận truyền thừa trước đông đảo cặp mắt của cao thủ trên lục địa. Đó chính là sỉ nhục mà dù bên ngoài không thể hiện ra nhưng trong lòng hắn đang cực kỳ khó chịu.

Hắn muốn xả nỗi bực tức này, muốn chứng minh địa vị của mình là không thể lay chuyển. Thì thử hỏi con yêu trước mặt này làm sao hắn bỏ qua được!

“Bảo vật nằm dưới đáy đầm! Muốn lấy được e là phải hạ con kim tinh ngạc này!” Vương Đoàn bấy giờ mới cất tiếng.

“Phiền ba vị lên cầm chân nó! Năm người các ngươi cùng ta lập trận trợ chiến!”

Vương Thiên Bằng quyết đoán. Ba vị Huyền giai nhìn nhau, gật đầu rồi bay vút lên, bắt đầu công kích yêu ngạc. Vương Đoàn tu vi Huyền giai ngũ đẳng, hai còn lại đều là tứ đẳng, liệu có chống đỡ được một yêu thú ít cũng là Huyền giai lục đẳng?

Một người lấy ra chiếc bình ngọc, từ miệng bình phun ra một đạo bích quang bắn xuống. Kim tinh ngạc chỉ đơn giản lặn xuống đầm lầy, dường như không có ý định đánh nhau!

“Không được để nó trốn!”

Vương Đoàn lập tức lấy ra bảy thanh phi kiếm, xoay tròn phóng vút đi lao theo sau. Một khắc sau, mặt nước sục sôi như bị nấu, kèm theo một tiếng nổ vang trời như có quả bom phát nổ dưới đáy. Bọt nước văng lên tung toé, cả thân hình yêu ngạc vọt lên không trung, đuổi theo phía sau là bảy thanh phi kiếm.

Ôi cha nhìn xem, nó to chưa kìa, dài dễ có đến gần hai mươi mét, cái miệng máu đầy những răng nhọn lởm chởm. Riêng chiếc đuôi đã chiếm gần nửa thân hình, to lớn rắn chắc. Phía chót đuôi còn mọc ra mười mấy cái gai nhọn cứng như kim thiết, tưởng như chỉ cần một cú đập đuôi chính xác là đủ tiễn bất cứ ai trong số này về chầu ông bà.

Hắc ô kim tinh ngạc bị đẩy lên bờ, tưởng như rơi vào bất lợi, nhưng không! Nó đứng thẳng lên bằng bốn chiếc chân to gấp đôi một người trưởng thành, đôi con ngươi vàng kim khinh thường nhìn đám người, rống lên một tiếng đinh tai nhức óc.



Vương Đoàn lẩm nhẩm, tay bắt ấn, bảy thanh phi kiếm lại lao thẳng về phía kim tinh ngạc, uy mãnh chém lên tấm thân lân giáp đen thui, để lại từng vết xước toé lửa. Hai người bên cạnh cũng không nhàn rỗi, bích thuỷ từ miệng bình ngọc không ngừng phun ra. Còn người kia ẩn núp trong một màn hôi vụ, liên tục phóng ra từng thủ chưởng màu xám xịt lao tới con yêu.

Lớp vảy đen trên người kim tinh ngạc hứng chịu hàng loạt đòn tấn công vẫn mảy may không suy chuyển. Nó há miệng, phun ra một luồng hắc quang xông tới vị Huyền giai cầm bình ngọc. Ông ta lập tức đổi ấn, bình ngọc chớp mắt to ra gấp mười lần chắn trước mặt đón lấy đòn tấn công hung bạo. Nhưng cả người lẫn bình đều bị đánh văng đi rơi bịch xuống đất.

Chỉ chờ có thế, yêu ngạc lao vọt tới, há to miệng máu định bụng kết liễu. Nhưng dưới mặt đất đột nhiên xuất hiện sáu sợi xích sắt xám đen quấn chặt lấy tứ chi, đuôi và cổ nó giằng lại. Vị kia thoát chết trong gang tấc, thoáng đưa ánh mắt cảm ơn đến người đang bên trong lớp sương xám.

Sáu sợi xích không giữ được bao lâu, chỉ sau vài hơi thở đã vụn vỡ trước sức mạnh của kim tinh ngạc.

Nhưng từ trên đầu nó đã cuồn cuộn một vòng xoáy nước màu lục bích lao tới quấn chặt lên thân thể. Yêu ngạc hung dữ quẫy đuôi, đập nát vòng xoáy thành bọt mịn. Hàng ngàn hàng vạn hạt nước li ti nhanh chóng tụ tập lại, hóa thành một cự mãng màu xanh lục to lớn không kém yêu ngạc là bao.

Lục mãng mới xuất hiện đã lao vào cắn xé không chút do dự. Lớp hôi vụ từ vị Huyền giai thứ hai nhanh chóng biến đổi, lao đến bao trùm lên mình kim tinh ngạc quây nhốt nó lại. Ẩn chứa trong màn sương xám đó là bảy thanh phi kiếm cực kỳ sắc bén, đủ sức cắt phăng mọi thứ bên trong.

Hắc ô kim tinh ngạc một mình đối chiến với ba cao thủ Huyền giai vẫn không hề yếu thế. Lớp vảy đen trên người mỗi lúc một sáng, hoá giải hết thảy những vết chém từ phi kiếm, đồng thời bảo vệ nó khỏi sự xâm thực từ làn sương.

Còn lục mãng kia, liên tiếp bị quang cầu từ miệng yêu ngạc chấn nát, nhưng bản thể vốn là dòng nước từ bình ngọc, nên rất nhanh liền có thể khôi phục hình dáng, quấn lấy không rời. Hai bên rơi vào giằng co, tạm thời không ai làm gì được ai.

Ở đằng xa kia, sáu người Vương Thiên Bằng phân biệt đứng về sáu góc của hình lục giác, đồng loạt kết những thủ ấn phức tạp, nội lực từng người toả ra lấp lánh.

Dưới chân bọn họ bắt đầu xuất hiện những vòng tròn nhỏ, hoa văn phức tạp kỳ ảo. Sáu vòng tròn liên kết với nhau bằng những tia sáng mảnh mai nhưng rực rỡ, báo hiệu một pháp trận mạnh mẽ đang dần hình thành.

.........