Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 91: Nhất chỉ phách địa!



“Làm sao phải chết!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, kèm theo một viên đá nhỏ bay tới đánh văng thanh đoản kiếm xuống.

“Kẻ nào!”

Tên Hoàng giai của Mã Diện giật mình nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng hề thấy ai.

“Á!” Một tên Võ giả trong đám đột ngột hét lên rồi gục xuống chết tươi.

“Á! Á!”

Lại thêm hai tiếng kêu thảm vang lên. Tên Hoàng giai kinh hãi phóng xuất nội lực ra ngoài phòng thân, nhưng chưa kịp làm gì, thì cả người đã rung lên một cái, hai mắt trợn ngược tối sầm rồi cũng ra đi theo đồng bạn.

Một nam nhân khoác áo bào đen trùm kín đầu đứng giữa đống xác chết, toàn thân lạnh lẽo chẳng chút khí tức, quay qua nhìn Từ Khánh vẫn còn chút ý thức.

“Có người nhờ ta đến cứu các ngươi!”

“Đa tạ tiền bố…” Cô chỉ kịp nói mấy chữ rồi rơi vào hôn mê.



Một bên chiến trường khác, nơi giao đấu của ba cao thủ.

“Từ Đô, không thể không nói ngươi rất lợi hại. Nhưng đối đầu với hai người chúng ta, chết là không thể nghi ngờ!”

“Hừ! Chết thì sao? Dù có chết, ta cũng kéo hai ngươi đi cùng!”

“ĐOẠN GIANG ĐAO QUYẾT!”

Từ Đô gầm lên, trường đao lại hoá lớn bổ xuống, nhưng so với lần giết yêu vừa rồi, uy lực đã giảm đi đáng kể.

Ngưu Đầu xoay tròn Huyết trích tử, hoá thành vòng xoáy chết chóc ngăn cản. Còn Mã Diện hai thanh phi đao hợp lại làm một phóng thẳng đến, chấn vỡ trường đao của Từ Đô, rồi tiếp tục xuyên thủng một bên vai của ông ta.

Từ Đô trọng thương phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau.

“Chết đi!”

Ngưu Đầu vung lên Huyết trích tử, nhằm hướng đầu cổ của Từ Đô mà tới. Nếu bị nó chộp vào chết là chắc chắn.

Nhưng bỗng nhiên giữa đường, từ đâu bay đến một người lao thẳng vào Huyết trích tử. Chiếc vòng xoay đơn giản cắt phăng đầu của y rơi ra.

“Á! Kẻ nào mà ngu vậy trời!”

Không chỉ Ngưu Đầu và Mã Diện, mà cả Từ Đô cũng giật nảy mình.

“Hắn…hắn là người của ta!”

Mã Diện nhận ra kẻ mà mình cử đi truy bắt anh em Từ Quang, tức giận vô cùng.

“Còn đây nữa!”

Một giọng nói vang lên kèm theo một cái xác cởi truồng rơi xuống. Ngưu Đầu, Mã Diện sắc mặt khó coi hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, rồi bỗng nhiên đồng tử cả hai co rút lại sợ hãi.

Bởi kẻ mà bọn chúng thấy đang lơ lửng trong không trung.

“Cường giả Huyền giai?”

Đúng vậy, phải là cường giả Huyền giai mới có thể tuỳ ý lăng không mà đứng!

Người mới tới mặc áo choàng đen, gương mặt vuông vắn cương nghị, mắt sâu mày rậm, trông còn khá trẻ tuổi, nhưng tu vi mạnh đến thế này, thật khó mà tin nổi.

“Tiền bối! Không biết ta đã đắc tội gì mà ngài lại giết người của ta!” Ngưu Đầu chắp tay lên tiếng.

“Giết? Là ta báo thù cho y!”

Đoạn người áo đen ném ra tên Võ giả còn sống ban nãy. Tên này ngoan ngoãn thuật lại việc người của Mã Diện giết người của Ngưu Đầu, cả việc Mã Diện định tính kế với Ngưu Đầu cũng kể ra không sót chữ gì. Trớ trêu y lại là người của Mã Diện!

Y kể đến đâu Ngưu Đầu mặt đỏ đến đấy, tưởng như có thể xì khói ra hai lỗ tai.

Mã Diện thấy thế không ổn lập tức thì thầm.

“Ngưu huynh đừng tin lời bịa đặt, bọn chúng chắc chắn cùng một ruột!”

Đoạn y nói tiếp.

“Tiền bối, chúng ta chỉ đang giải quyết ân oán của mấy bang phải nhỏ với nhau. Nếu chẳng may làm kinh động, mong ngài rộng lượng bỏ qua! Tiền bối đức cao vọng trọng xin đừng chấp nhặt!”

Người áo đen lắc đầu:

“Các ngươi gây sự tại nơi ta bế quan, khiến ta bị ảnh hưởng, vụt mất cơ hội tiến giai. Ngươi nói ta làm sao bỏ qua!”

“Tiền bối ở đây chắc đã biết chúng ta tham gia hội săn Cổ Đằng, do Thành chủ đại nhân chủ trì. Nếu có người xen vào ảnh hưởng đến kết quả nhất định sẽ khiến Thành chủ tức giận, chi bằng dĩ hoà vi quý…”

“Ngươi doạ ta?”

Người áo đen vừa dứt lời, khí thế toàn thân bạo phát, nghiền ép cho đám người ở dưới đến mức không thở được.

Mã Diện và Ngưu Đầu hoảng sợ, uy áp này tuyệt không hề thua kém Thành chủ chút nào.

“Tiền bối, chúng ta sai rồi. Chúng ta lập tức rời đi ngay, đồng thời dâng lên ngài bảo vật tạ tội!”

Mã Diện nháy mắt thay đổi thái độ.

“Muộn rồi! Đe doạ ta xong còn muốn trốn?”

“Tiền bối là bậc cao nhân! Gây khó dễ cho đám hậu bối chẳng phải là để người khác chê cười hay sao?” Ngưu Đầu hét lên.

“Được! Nể mặt các ngươi gọi hai tiếng tiền bối, ta lấy tu vi Hoàng giai ngũ đẳng cho các ngươi một chiêu, tránh cho có kẻ nói ta cậy lớn hiếp nhỏ!”

Người áo đen nói xong, chầm chậm giơ cao cánh tay phải, chĩa thẳng ngón trỏ lên trời.



Lập tức linh khí từ đâu ào ạt tập trung đổ về như xoáy nước khổng lồ, ngưng tụ thành hư ảnh một bàn tay với ngón trỏ to lớn màu vàng kim rực rỡ, toả ánh sáng loá mắt.

“Huyền giai thượng phẩm!”

Mã Diện cùng Ngưu Đầu hai mắt nhìn nhau. Mặc dù hoảng sợ, nhưng biết rằng khó tránh kiếp nạn, chỉ đành liều mạng một phen.

“Tiền bối nói lời giữ lời! Chỉ cần chúng ta đỡ được thì hãy bỏ qua chuyện này!”

Trên người bọn họ nội lực bùng lên, cả hai thay nhau bắt ấn, ngưng tụ ra hư ảnh một trâu một ngựa.

Ngựa màu xám tro mắt đỏ bờm xanh, bốn vó màu tím. Trâu đen to lớn, sừng trắng mắt vàng, hừng hực khí thế sẵn sàng quyết chiến.

Hai đấu pháp này chính là nguồn gốc cho cái tên của bọn họ. So với Đoạn giang đao quyết của Từ Đô thì yếu hơn nửa bậc, nhưng miễn cưỡng vẫn được xếp vào hàng Huyền giai trung phẩm. Cả hai cùng hợp lực thật là có sức đỡ được cự chỉ vàng kim trên kia!

Người áo đen nhíu mày, rõ là không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

“Haha! Ta thành toàn cho các ngươi!”

Nương theo tiếng cười vang động là ba tiếng nổ ầm ầm ầm từ bên trong hắn ta vang lên. Tiếng sau to hơn tiếng trước, đồng thời khí thế lẫn uy lực của cự chỉ cũng theo từng tiếng nổ mà tăng lên bội phần, đã phải gấp mười lần ban nãy.

Ngón trỏ hiện giờ đã to đến mức che được cả ánh mặt trời, sừng sừng như quả núi lơ lửng trong không trung. Nó từ từ giáng xuống, sóng năng lượng cuồn cuộn toả ra ép cho mặt đất nát vụn, cây cối đổ rạp, gió cuốn nổi lên ào ào.

“Khinh người quá đáng!”

Mã, Ngưu biến sắc, cắn răng cắn lợi. Ngựa thì hý, trâu thì rống hung dữ lao tới dốc sức ngăn cản. Nhưng so với cự chỉ to lớn trên không kia, bọn chúng nhỏ bé như mấy con chó con, trông thật tội nghiệp.

“Đầu trâu mặt ngựa mà dám hỗn láo! Chết hết đi!”

Người áo đen gằn giọng, ngón trỏ của y cứng rắn ấn xuống. Cự chỉ vàng kim cũng theo đó mà sáng bừng lên, như lưu tinh rơi xuống, ép vỡ nát hư ảnh trâu ngựa như dí chết một con gián, rồi hung hăng đè bẹp thân hình của Mã Diện cùng Ngưu Đầu xuống sâu hai mét đất.

Cát bụi sỏi đá văng tung toé mù mịt, cây cối gãy đổ bừa bãi xung quanh, mảnh rừng hoang tàn đổ nát thành một đống bừa bộn như thể có cơn bão mới quét qua.

Mã Diện cùng Ngưu Đầu nằm im bất động không rõ sống chết, còn người áo đen thì thu lấy hết đồ trên người bọn chúng cất vào túi.

Từ Đô rạo rực trong lòng, sức mạnh to lớn nhường này, làm sao mà đỡ nổi. Ông ta tự hỏi nếu là bản thân dùng Đoạn giang đao quyết, liệu sẽ trụ được mấy giây.

Càng làm ông ta lo lắng hơn, là người áo đen bấy giờ quay lưng lại, từng bước tiến gần tới chỗ ông ta. Từ Đô hoảng hốt chắp tay.

“Tiền bối tha mạng! Ta bị đuổi cùng giết tận, bất đắc dĩ phải ở đây liều mạng. Không biết đã đắc tội với ngài!”

“Hai kẻ kia đã xong, giờ tới lượt ngươi. Nói ta nghe ngươi muốn chết thế nào?”

“Việc này…Tiền bối nhất định muốn giết, ta không có cách chống cự. Chỉ xin ngài tha mạng cho đám người bên dưới, bọn họ không có tội tình gì. Với lại, cầu xin ngài hãy cứu giúp hai đứa con của ta! Chỉ cần bọn chúng sống sót, ta chết không hối tiếc!”

Từ Đô thở dài quỳ mọp, một lạy cúi đầu. Người áo đen im lặng một giây.

“Đứng dậy đi! Hai đứa con của ngươi vẫn còn sống, đang nằm đằng kia.”

Từ Đô nghe xong toàn thân giãn cả ra, thở dốc. Từ đâu mọc ra một cao thủ Huyền giai, đơn giản một đòn đã hạ gục hai kẻ địch. Đối với ông ta thật không biết là phúc hay hoạ. Nhưng những lời này vừa thốt ra, thì ít nhất không phải hoạ.

Ông ta vội vã đi theo người áo đen, quả thật đã tìm thấy Từ Quang vẫn còn bất tỉnh, cả người đầy vết thương. Còn Từ Khánh thì nửa mê nửa tỉnh. Từ Đô ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt chảy dài.

Một lát sau mới nói được mấy câu.

“Từ Đô cảm tạ ơn cứu mạng!”

“Không cần. Ta được một thanh niên cầu xin. Vừa khéo trên người hắn có thứ ta muốn, nên mới tiện tay ra mặt. Ngươi muốn thì cám ơn hắn đi!”

“Thanh niên? Lẽ nào là…” Từ Đô giật mình ngẫm nghĩ, vội hỏi thêm.

“Tiền bối, người đó đâu rồi?”

“Hắn đang làm giúp ta chút chuyện, khi nào xong ta sẽ thả hắn về. Ta không phải kẻ thích giết người, ngươi có thể yên tâm hắn vẫn còn nguyên vẹn!”

“Tiền bối, còn một việc này ta muốn cầu xin ngài. Không biết…” Từ Đô ngập ngừng một chút.

“Nói đi!”

“Đội săn của ta bây giờ đã chẳng còn mấy người, đường về hiểm nguy trùng trùng. Sợ rằng vẫn khó tránh khỏi cái chết…”

Người áo đen nghe xong, ngẫm nghĩ.

“Đổi lại ta được gì?”

“Vừa rồi chỉ pháp kia của tiền bối mang theo Thổ nguyên lực dồi dào. Ta lại mới thành công giết được Thạch giáp tích Hoàng giai thất đẳng. Vật quý nhất của con yêu này không phải yêu đan mà chính là đôi mắt. Đó mới là tinh hoa mà nó dùng để sử dụng Thổ nguyên lực xung quanh. Nếu tiền bối luyện hoá nó, nhất định uy năng của chỉ pháp sẽ tăng lên mấy phần!”

Từ Đô vừa nói vừa lấy ra hai con ngươi màu xám tro dâng lên.

Người áo đen thu lấy đôi mắt ngắm nghía, cất vào trong túi rồi lấy ra một vài vật.

“Con khôi lỗi này vốn đạt đến đẳng cấp Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong. Do có một vài tổn hại nên bây giờ chỉ còn mạnh ngang với ngũ đẳng. Nhưng nói về độ bền thì vẫn hơn xa Hoàng giai thất đẳng nhân loại!”

“Số yêu đan này trên người hai tên đầu trâu mặt ngựa cho ông!”

“Đã giúp thì giúp cho trót. Ở đây ta còn một ít đan dược trị thương, ông cầm lấy chia cho mọi người!”

Người áo đen ném lại một chiếc túi trữ vật, xong vụt bay đi mất hút, bỏ lại Từ Đô đang ôm hai đứa con cùng mười người còn sót lại của đội săn.

.........