Bừng sáng ngày hôm sau khi mặt trời vừa chiếu tia nắng đầu tiên cũng là lúc ngọn đuốc vụt tắt báo hiệu kết thúc Hội săn Cổ Đằng.
Từ trên đài cao, Thành chủ nhìn xuống mấy trăm người bên dưới.
“Các vị, chúc mừng đã hoàn thành hai tháng đi săn. Lần này tổn thất không nhỏ. Vì vậy, ta quyết định mỗi một người ngã xuống sẽ được nhận một trăm linh thạch trung phẩm, xem như bù đắp cho các đội!”
Lời vừa dứt đám người bên đã hò reo sung sướng. Mặc dù tiền bạc linh thạch so với người sống thật khó mà so sánh, nhưng có vẫn còn hơn không.
“Đa tạ Thành chủ!”
“Đa tạ đại nhân…”
Từng lời hưởng ứng reo lên không ngớt. Thành chủ giơ tay ra dấu yên lặng rồi tiếp lời.
“Bây giờ là phần quan trọng nhất. Mời các đội săn tiến lên ba vị trí phía trước kiểm kê yêu đan. Tất cả đều được công khai minh bạch!”
Ba chiếc bàn rộng đã được bày sẵn, mỗi bàn có hai người phụ trách việc tính toán. Lần lượt từng đội từng đội tiến lên.
“Kim xà đoàn năm viên lục đẳng, mười ba viên ngũ đẳng…”
“Cù Xuân đoàn bốn viên lục đẳng, mười viên ngũ đẳng…”
“Tào Quyên đoàn ba viên ngũ đẳng, sáu viên tứ đẳng…”
“…”
Tiếng thông báo đọc đến đâu là có người vui kẻ buồn đến đấy. Mấy đội yếu thế bị cướp có khi chỉ còn vài viên tứ đẳng thậm chí là trắng tay, chỉ giữ được cái mạng mang về. Đã qua sáu bảy đội rồi nhưng chưa hề thấy viên thất đẳng nào.
“Viên Trung đoàn một viên thất đẳng, tám viên lục đẳng, mười ba viên ngũ đẳng, hai mươi viên tứ đẳng…”
Vị trí thứ nhất lập tức được xác định. Nhưng vị Đoàn trưởng của Viên Trung liệp yêu đoàn không hề có chút cảm xúc gì, bởi phía sau còn sáu đội săn nữa.
“…”
“Khúc Dong bang hai viên thất đẳng, mười viên lục đẳng, mười lăm viên ngũ đẳng, hai tám viên tứ đẳng!”
Oà! Tất cả đội săn ồ lên nhìn bằng ánh mắt ghen tị. Thế lực Khúc Dong bang ai cũng biết rất mạnh, nhưng bọn họ lại không nhằm nhiều vào săn bắt. Lần này Khúc Dong lập ra một đội săn rõ ràng là cố ý. Còn người bị nhắm đến thì ai cũng biết là ai, bọn họ chỉ đang chờ đợi kết quả mà thôi.
“Từ Đô hai viên thất đẳng, mười viên lục đẳng, mười bảy ngũ đẳng, hai mươi sáu tứ đẳng!”
Cái gì!!! Đám đông phía dưới ồ lên nhao nhác.
“Nghe nói đám Mã Diện, Ngưu Đầu thất thủ trong tay Từ Đô. Chắc hẳn toàn bộ đều bị ông ta lấy mất!”
“Đúng vậy, nếu không làm sao có thể!”
Khúc Dong nét mặt rõ ràng không vui, nhưng bộ dạng vẫn điềm tĩnh như chưa hề có chuyện gì.
Sau khi ba vị giám khảo thống kê toàn bộ liền hô lớn.
“Thông qua kết quả kiểm tra, đứng nhất là Từ Đô liệp yêu đoàn, đứng thứ hai là Khúc Dong bang, đứng thứ ba…”
Kết quả đã định, Từ Đô không những không chết lại còn về nhất. Từ giờ cho đến mười năm sau, trong thành Cổ Đằng này không ai được phép đụng đến bọn họ. Hơn nữa nhận được tài nguyên tu luyện thì ai biết tương lai Từ Đô có thể mạnh lên thế nào?
Đám Từ Đô cực kỳ vui sướng, mặt mũi ai nấy đều rạng rỡ hồng hào.
“Các đội săn có ý kiến gì không? Nếu không xin mời Thành Chủ tuyên bố…”
“Đợi đã!” Khúc Dong đột nhiên cất tiếng, tiến lên trước một bước.
“Thành chủ, các vị giám khảo. Ta mới kiểm tra lại, hoá ra còn hai viên ngũ đẳng và hai viên tứ đẳng chưa mang ra. Xin mời các vị xem!”
Đoạn ông ta móc ra bốn viên yêu đan lấp lánh.
Từ Đô giật nảy mình.
“Chuyện này…như vậy không đúng quy củ. Rõ ràng là Khúc Dong cố ý. Xin Thành chủ phân xử!”
“Thành chủ! Là ta sơ suất không kiểm tra kỹ. Nhưng sự thật số yêu đan này đều là của chúng ta không hề sai!”
Đám đông bên dưới cười khúc khích, ngóng chờ một màn kịch hay.
“Ta thấy Khúc Dong bang có lý. Làm việc gì cũng có lúc sơ sót. Huống hồ Thành chủ còn chưa tuyên bố đội thắng kia mà!”
“Phải đấy. Thành chủ xin hãy phân xử công bằng!”
Từ Đô tím mặt, hai tay nắm chặt đến mức nhỏ máu. Ai cũng muốn bọn họ thua cuộc nên dồn hết ủng hộ vào đám người Khúc Dong.
Thành chủ quan sát một hồi.
“Đây là lần đầu tiên xảy ra sự việc như vậy. Việc Khúc Dong cẩu thả gây ảnh hưởng đến kết quả là không thể bỏ qua, nhất định phải xử phạt. Nhưng thành tích mà bọn họ đạt được cũng không thể chối cãi. Sai thì phải phạt, đúng thì phải công nhận!”
Khúc Dong nở nụ cười nham hiểm, còn Từ Đô đã biết kết cục giành cho mình, vô cùng tức giận. Sau hôm nay nhất định sẽ có người ngấm ngầm ám toán bọn họ.
Thành chủ tiếp tục.
“Vì vậy, dựa vào thành tích Khúc Dong bang hơn Từ Đô liệp yêu đoàn bốn viên tứ đẳng, ta tuyên bố…”
“Khoan đã! Khoan đã!”
Một tiếng hét từ xa vọng lại, theo tiếng hét là một thanh niên chạy phăng phăng về phía toàn trường.
“Kẻ mới tới là ai? Dám gây náo loạn Hội săn! Đáng tội chết!”
Một tên hộ vệ lập tức nhảy ra. Nhưng Từ Đô cũng vội vàng lao tới ngăn cản.
“Thành chủ, đây là một thành viên trong đội săn của ta!”
Quân cũng vừa kịp tới bên cạnh Từ Đô, thở hổn hển.
“Đoàn trưởng, ta theo lời ông dặn, mang nốt yêu đan về đây!”
Đoạn hắn móc túi lấy ra đưa cho Từ Đô một viên.
Từ Đô nháy mắt hiểu ra, lập tức dâng lên.
“Thành chủ, chúng ta còn một viên yêu đan ngũ đẳng, xin mọi người kiểm tra!”
Lại cái gì nữa? Không ngờ đám Từ Đô ở đâu mọc ra một viên ngũ đẳng làm đảo lộn hết cả, xem chừng chưa đủ loạn là chưa hài lòng.
Khúc Dong lập tức lên tiếng.
“Quy định nói rõ phải về khi đuốc còn cháy. Mọi người nói xem đuốc đã tắt từ bao giờ? Thành chủ tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ làm loạn Hội săn!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Xung quanh lại vang lên những tiếng hưởng ứng.
Từ Đô nhất thời bị bao vây, không biết làm cách nào thì bỗng dưng Quân lên tiếng.
“Khúc bang chủ nói là phải về trước khi đuốc tắt. Vậy ông nói xem phải đến gần ngọn đuốc bao nhiêu thì mới được tính là về đến nơi? Là một mét, hai mét, hay mười mét, trăm mét? Hay là chỉ cần ta nhìn thấy ngọn đuốc là được tính?”
“Việc này…”
Khúc Dong đột nhiên cứng họng không biết trả lời thế nào cho phải, mà đám đông xung quanh cũng nhìn nhau dò xét. Cuối cùng tất cả đều hướng lên phía Thành chủ chờ đợi.
“Mười cây số bao quanh ngọn đuốc là nơi cấm tranh đấu. Đến được vùng này sẽ được tính là về tới nơi!” Thành chủ nói.
“Tất cả đều nghe rồi nhé. Mọi người có thể điều tra xem ta về có đúng giờ hay không!” Quân dõng dạc.
“Chuyện này? Sao Thành chủ lại dễ dãi như vậy…?”
“Khúc Dong với Thành chủ quan hệ vốn rất tốt kia mà…”
Bên dưới không ngừng vang lên từng tiếng xì xào bàn tán.
Từ Đô nét mặt vui mừng rạng rỡ ôm vai bá cổ Quân. Còn Khúc Dong thì tím mặt, ánh mắt hằn học khó chịu cực kỳ.
Thành chủ điềm nhiên như không, chẳng hề quan tâm đến vô số lời qua tiếng lại.
“Hội săn lấy nghiêm minh công bằng làm đầu, không hề thiên vị bất kỳ ai. Sau đây ta sẽ công bố kết quả. Tuy quy ra số lượng bằng nhau nhưng so về chất thì một yêu đan ngũ đẳng được đánh giá cao hơn bốn viên tứ đẳng. Vì vậy Từ Đô giành chiến thắng!”
Oà! Oà! Đám đông phía dưới vỡ oà kẻ vui người buồn đủ loại cảm xúc.
“Ba ngày nữa phủ Thành chủ sẽ mở tiệc đồng thời trao thưởng. Cho đến lúc đó các ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ ta tuyên bố kết thúc Hội săn!”
Bọn người Từ Đô sung sướng ôm nhau tay bắt mặt mừng, cuối cùng cũng giành chiến thắng quan trọng. Chiến thắng giúp bọn họ giữ được cái mạng sống mỏng manh này.
…
Quân trở về bản doanh cùng Từ Đô. Kỳ thực hắn không muốn trước mặt đông người làm ra một trò như vậy. Nhưng thử nghĩ mà xem, nếu Từ Đô thất bại, không chỉ ông ta mà cả đội săn trong đó có cả hắn mười phần sẽ bị ám toán. Lúc ấy còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều. Nên đành liều lĩnh một phen, không ngờ vị Thành chủ lại chấp nhận kết quả này.
Đâm lao thì phải theo lao, mặc dầu ít nhiều có người nhớ mặt mũi hắn, nhưng suy cho cùng một Võ giả nho nhỏ còn chưa đủ khả năng gây nên sóng gió gì.
Huống hồ sau khi Từ Đô nhận phần thưởng, hắn sẽ gấp rút lên đường trở về, đảm bảo không dính dáng gì đến nơi này nữa.
…
Thấm thoắt ba ngày trôi qua, phủ Thành chủ tấp nập người ra kẻ vào bày biện đủ thứ tài vật xinh đẹp. Kẻ ăn người làm đông đúc nhộn nhịp.
Vị Thành chủ dường như chẳng quan tâm lắm, ông ta đang ở trong phòng luyện viết chữ.
“Bẩm Thành chủ! Có Khúc Dong muốn cầu kiến!”
“Ừm!”
Khúc Dong ở bên ngoài chậm rãi bước vào, thấy ông ta vẫn miệt mài cầm cây bút lông dài viết lên trang giấy trắng. Khúc Dong biết tính, chỉ đứng một bên nhìn ngắm mà không nói năng gì.
Một lúc lau sau Thành chủ mới cất tiếng.
“Ngươi biết chữ này là chữ gì không?”
“Ta chỉ quen việc kinh doanh kiếm tiền, không hiểu về thư pháp!”
Thành chủ cười, tiếng cười khàn khàn khoái chí lại như giễu cợt.
“Ngươi vừa đột phá Hoàng giai thất đẳng thì phải? Muốn tiến thêm một bước thì cần phải ôn dưỡng tinh thần. Viết chữ là một cách tu tập rất tốt!”
“Đa tạ Thành chủ chỉ điểm! Nay ta đến do có điều khúc mắc. Thành chủ hẳn là biết đám Từ Đô gian lận, sao còn bỏ qua cho bọn chúng?”
“Ngươi thấy chữ ta viết thế nào?” Ông ta không trả lời, hỏi bâng quơ.
“Đẹp!”
“Chỉ thế thôi? Nếu ta thêm một nét vào đây thì sao?” Thành chủ vừa nói, vừa cầm bút vẽ một đường dài.
Khúc Dong ngắm nghía một lát.
“Thành chủ, chữ này đã biến thành một chữ khác rồi!”
“Đúng vậy! Từ Đô chính là nét thêm này. Không có bọn chúng, thì ngươi là người phải thế vào!”
Khúc Dong tỉnh ngộ, nhận ra đằng sau còn lý do khác. Nhưng y biết rằng đừng dại gì mà hỏi sâu vào, liền cảm tạ rồi rời đi ngay. Thành chủ không buồn nhìn đến y, vẫn chăm chú ngắm chữ mình viết, còn đó là chữ gì thì có trời mới hiểu.
.........