Tẩy Trắng Kẻ Phản Diện

Chương 2



Tôi hất tóc, ánh mắt bình thản như mặt hồ không gợn sóng:

【Cậu ta là phản diện đã trưởng thành, tự cứu được. 】

【Ký chủ, đây không phải tổ Koukou của cô, đây là nhiệm vụ nghiêm túc đó! 】

Hệ thống không biết đã khuyên tôi bao nhiêu lần trong chiều nay.

【Cô phải dùng tình cảm chân thành để sưởi ấm cậu ta, lấy yêu thương cảm hóa cậu ta... 】

Tôi đang trên đường đến phòng âm nhạc, nó thì vẫn lảm nhảm không ngừng, cực kỳ phiền.

【Cậu ta thiếu tình yêu à? 】

Hệ thống nghẹn họng.

Tôi tiếp tục:

【Nếu những cách này của các người hiệu quả, nhiệm vụ đã không thất bại n lần rồi. 】

Lần này thì hệ thống không phản bác được gì nữa.

Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào phòng nhạc cụ.

Trường Phong Lâm, học sinh nếu không quyền thì cũng quý. Bảy, tám phần mười đã có kế hoạch du học rõ ràng.

Mấy học sinh lớp 12 còn đến lớp phần lớn đều nhàn rỗi, hoặc cần cái bằng tốt nghiệp cho đẹp hồ sơ.

Thế nên trường mở đủ lớp nghệ thuật, thủ công, sáng tạo... để giải trí.

Phòng âm nhạc to như hội trường thu nhỏ, nhạc cụ đủ loại: piano, violin, đàn tranh, kèn... xếp kín.

Tôi đi thẳng đến một cây violin gỗ vân sam — chỉ nhìn cũng biết đắt tiền.

Đây là đồ riêng của Tạ Vọng, nghe nói là hàng thủ công của nghệ nhân ngoại quốc đã giải nghệ, trên đời chỉ có đúng một cây.

Tôi nhếch môi, nhấc nó lên.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tôi quay lại.

Ngay trước mặt Tạ Vọng, tôi không chớp mắt mà dốc lực đập cây đàn xuống đất.

“Rầm” một tiếng. Đàn vỡ tan, mảnh gỗ b.ắ.n tung tóe.

Tạ Vọng đứng sững ở cửa, cúi đầu nhìn đống gỗ vụn, chưa hoàn hồn.

“Mọi người đều dùng đàn của trường, sao cậu được đặc cách?”

Tôi lướt qua vai cậu ta, cố ý khiêu khích:

“Đàn bao nhiêu tiền, tôi đền được. Chỉ sợ cậu không dám đòi thôi.”

Hệ thống nghiến răng ken két:

【Ký chủ, cô thật quá đáng rồi! 】

Tôi đi được một đoạn, sau lưng vẫn im lặng. Tôi nghi ngờ quay đầu lại.

Chạm phải ánh mắt của Tạ Vọng.

Cậu ta vẫn đứng đó, hơi nghiêng người về phía tôi, mắt nhìn không chớp.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Khóe miệng cong nhẹ, vẻ mặt bình thản, nhưng đôi mắt sâu như vực, đen kịt như mực, khiến người ta rợn gáy.

Ánh đèn mờ hành lang càng khiến vẻ u ám trên mặt cậu ta thêm rõ ràng.

Hệ thống run lẩy bẩy:

【Má ơi... Tạ Vọng có bệnh hả?! 】



Tôi không chắc cậu ta có bệnh hay không, nhưng chắc chắn là có vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi sỉ nhục cậu ta tận hai lần, vậy mà hôm sau gặp lại, cậu ta vẫn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra.

Cậu ta đưa cho tôi tờ khảo sát nguyện vọng thi đại học, giọng nhẹ nhàng:

“Nộp cho tôi trước giờ tan học nhé.”

Tôi gác chân lên bàn, không thèm ngẩng đầu:

“Tránh ra, đừng chắn tầm mắt tôi.”

Nhưng Tạ Vọng không đi.

Cậu ta đứng yên một lúc rồi thở dài:

“Tôi đã làm gì sai à? Có đắc tội gì với cậu sao?”

Tôi ngừng mài móng tay, ngẩng đầu, thấy cậu ta vẫn đang tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi:

“Nếu vô tình khiến cậu khó chịu, cho tôi xin lỗi. Mong cậu cho tôi một cơ hội bù đắp.”

Cậu ta nói rất chân thành, ánh mắt cũng rất thành khẩn, nhưng tôi biết — đây là một kẻ có tâm cơ.

Tôi ngồi thẳng dậy, túm lấy cổ áo cậu ta, ghé sát tai:

“Việc cậu tồn tại, đã là một sự xúc phạm với tôi rồi.”

Tôi dứt lời, nhân lúc cậu ta đơ mặt, đẩy mạnh một cái.

Tạ Vọng loạng choạng ngã vào đống bàn ghế sau lưng, âm thanh chát chúa vang lên khi ghế xô lệch trượt trên nền gạch.

Cậu ta ngã sóng soài.

Đúng giờ nghỉ. Cả phòng học vốn ồn ào bỗng chốc lặng ngắt.

Ngay sau đó, cả lớp như bùng nổ — học sinh đồng loạt bật dậy, xông ra chắn trước mặt Tạ Vọng.

Có người chỉ vào mặt tôi quát:

“ Cậu bị gì vậy?!”

“Cậu định bạo lực học đường hả? Đừng tưởng bọn này sẽ đứng nhìn!”



Một nửa lớp đỡ Tạ Vọng dậy, lo lắng hỏi han đủ điều, nửa còn lại thì quay sang chỉ trích tôi không chút nương tay.

Tôi biết cậu ta được yêu quý, nhưng có cần phản ứng như idol gặp nạn thế không?

Tôi nhìn Tạ Vọng đang được mọi người vây quanh, vô tình bắt gặp khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên – một nụ cười đầy mỉa mai.

Chỉ là nụ cười ấy rất nhanh đã bị vẻ mặt điềm đạm, lịch sự che lấp.

Cậu ta chỉnh lại cổ áo bị nhăn, thoáng liếc về phía tôi rồi lên tiếng giải thích:

“Không phải lỗi của cậu ấy, là do tôi đứng không vững.”

Giỏi lắm, đúng là bạch liên hoa đội lốt thỏ trắng, lòng dạ đen như mực.

Tôi còn đang cảm thán thì hệ thống đột nhiên bật thông báo:

【Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện -10. 】

Hả?

Ý là… tên phản diện này là kiểu thích bị ngược đãi à?

 

...

【Ký chủ, có gì đó sai sai... nhân vật phản diện bị làm sao thế này? 】

Cả hệ thống cũng rối trí.

Tôi nhìn Tạ Vọng quay lại chỗ ngồi, gương mặt dịu dàng an ủi bạn học, trong lòng dâng lên vài suy nghĩ.