Tên Bạn Trai Ngốc Dám Quên Tôi

Chương 2



2.

Lúc này điện thoại tôi có cuộc gọi đến, là Giám đốc Lý.

"Quên tôi là có ý gì?"

"Ý là không nhớ tôi là ai nữa. À, giám đốc đã điều tra ra ai là người làm việc tối qua chưa?"

"Là Trần Kiện, giờ hắn đang trong tay chúng ta."

"Trần Kiện, kẻ mà tôi làm phá sản ba năm trước?"

"Đúng là hắn, chúng tôi chưa hỏi được gì từ Trần Kiện, nhưng phát hiện mấy ngày trước tài khoản của hắn có thêm một khoản tiền, nguồn gốc không rõ."

Tôi ấn vào thái dương, mục tiêu báo thù của Trần Kiện lẽ ra phải là tôi, nhưng tối qua xe của tôi đã bị Văn Dã lái đi, vì vậy chính Văn Dã đã cứu tôi một mạng.

Cơn giận trong lòng tôi đã dịu đi  nhiều.

Tuy nhiên, việc báo thù này đến có phải là hơi muộn không, giờ là thời đại nào rồi mà còn chơi cái trò mười năm báo thù chẳng phải đã quá muộn sao?

Quá kỳ lạ.

Tôi chỉ là một người tầm thường, chưa đến mức ai đó phải bỏ một số tiền lớn để hại tôi, người đứng sau Trần Kiện chắc chắn muốn lợi ích, nếu tôi chết, người đó sẽ có lợi, chỉ có...

"Chủ tịch, tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến dự án ở phía Bắc thành phố."

"Tôi cũng đoán vậy."

"Vậy chúng ta không bằng lấy kế để đối phó, công khai nói rằng người bị thương là tôi."

"Được, tôi sẽ cho người đưa hai người đến biệt thự trên núi, cô cùng Văn Dã ở đó một thời gian đi."

Tôi là người phụ trách dự án của công ty, nếu tôi gặp chuyện, dự án chính thức sẽ bị đình trệ."

"Đến lúc đó, ai bắt đầu nhúc nhích, ai chính là người đứng sau chỉ đạo Trần Kiện.

Tôi cúp điện thoại, nhìn về phía phòng tắm, lâu như vậy rồi mà Văn Dã vẫn chưa xong.

Đang định gõ cửa hỏi thử, cửa từ bên trong mở ra, Văn Dã nhìn tôi với biểu cảm "quả nhiên là vậy."

"Yên tâm đi, em không cần lo lắng cho anh, anh khỏe lắm."

Văn Dã nghĩ tôi lo lắng cho anh ta  sao? Vẫn ảo tưởng như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta từ từ áp sát tai tôi, thì thầm: "Em có mắt nhìn đấy, tìm được một người đàn ông xuất sắc như anh."

Khoảng cách gần như vậy, tôi thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Văn Dã, chỉ cần liếc qua là có thể thấy nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt anh ta.

Tôi vô thức l.i.ế.m môi: "Không sao thì tốt, sau này tiếp tục làm trâu làm ngựa cho tôi."

Văn Dã cười: "Đừng nói trâu ngựa nữa, làm chó cho em cũng được."

Để giữ vững vẻ bình tĩnh, ngón tay tôi gần như đã bấm chặt đến nỗi đau chảy nước mắt.

Bỗng nhiên, có người gõ cửa phòng bệnh.

Lý trí quay lại, tôi vội đẩy Văn Dã vào phòng tắm, nói vọng ra ngoài: "Vào đi."

Người đến là thư ký của Giám đốc, cũng là đàn anh hơn tôi năm khóa, Phùng Gia Thư.

Anh ấy bước đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái túi: "Giám đốc bảo tôi đưa hai đứa đến biệt thự, trên đường đến có mua chút đồ ăn cho các em."

Bụng tôi đúng lúc kêu hai tiếng, tôi ngượng ngùng cười: "Cảm ơn đàn anh."

"Ừ? Có đồ ăn sao?"

Văn Dã chen vào giữa tôi và đàn anh, cầm túi đồ trong tay tôi, cúi đầu lựa chọn: "Bữa sáng KFC? Hamburger, gà rán, sáng nào mà ăn đồ dầu mỡ thế này?"

Phùng Gia Thư chỉnh lại cặp kính không viền, hiền hòa nói thêm: "Xin lỗi, lúc mua không nghĩ có người bị bệnh."

Văn Dã trợn mắt: "Vậy anh đến bệnh viện làm gì, đi khám tuyến tiền liệt à?"

Đầu tôi ong lên, vội vàng chen vào: "Nếu anh không thích thì đừng ăn nữa.

"Đàn anh vất vả rồi, đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi, tôi dọn dẹp một chút, lát nữa gặp ở bãi đỗ xe."

Phùng Gia Thư gật đầu rồi ra ngoài, tôi nhanh chóng nói qua về kế hoạch tiếp theo với Văn Dã.

Văn Dã  im lặng một lúc, rồi nháy mắt hỏi tôi: "Trong biệt thự chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

Tôi ngừng lại một chút: "Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đúng vậy, dù sao chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Văn Dã sờ mũi, rồi "Ồ" một tiếng.

Phùng Gia Thư đưa chúng tôi đến biệt thự rồi đi luôn.

Trước khi đi, anh ấy dặn tôi nếu có chuyện gì thì gọi cho anh ấy, nói rằng tối đa một tuần nữa, anh sẽ làm rõ mọi chuyện và đưa chúng tôi về.

Những vật dụng sinh hoạt trong biệt thự đầy đủ, trong tủ lạnh cũng có nguyên liệu tươi mà Phùng Gia Thư đã mua, vài ngày sống ở đây cũng không vấn đề gì.