Tên Bạn Trai Ngốc Dám Quên Tôi

Chương 5



 

5.

Anh ấy lật lại toàn bộ các tin nhắn giữa chúng tôi, rồi bắt đầu đọc từng tin một, mỗi tin anh đều xem rất nghiêm túc.

Khi gặp những tin nhắn không hiểu, anh còn kéo tôi hỏi nghĩa là gì, những gì tôi có thể trả lời thì tôi trả lời.

Tuy nhiên, những câu như "Tối nay mấy giờ", "Đã mấy ngày không gặp em, muốn gặp", "Ngày mai được không, làm ơn" hay "Hôm nay nhất định phải làm" thì tôi thật sự không thể giải thích chi tiết được.

Và những cuộc trò chuyện như vậy có rất nhiều, thật sự rất nhiều...

Sau khi Văn Dã đọc xong một lượt các tin nhắn, đã một ngày trôi qua, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Tối hôm đó, tôi trở về phòng, Văn Dã chặn khe cửa  thò đầu vào hỏi tôi có cho phép anh ta vào không liền bị tôi đẩy ra ngoài.

Văn Dã ở bên ngoài gõ cửa: "Thật sự không cho tôi vào sao?

"Em chỉ nói là không cho hôn, chứ không nói là không cho tôi ngủ cùng, thật sự không được sao?

"Tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

……

Tôi hét lên một tiếng "Biến đi!"  mới đuổi được anh ta đi.

Đêm qua đi, một ngày mới lại đến.

Văn Dã tiếp tục kế hoạch tìm kiếm ký ức của mình.

Anh ta gọi điện cho những người bạn thân của mình, bắt đầu hỏi từng người một.

Đáng tiếc, những người đó cũng không biết nhiều, nên Văn Dã lại trải qua một ngày không có kết quả gì.

Sau đó, Văn Dã bắt đầu quấn lấy tôi.

Khi tôi xem tivi, anh ta ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi chằm chằm, khi tôi đi rót nước, anh ta cũng theo sát phía sau, thậm chí khi tôi vào nhà vệ sinh, anh ta cũng muốn đứng bên cạnh vào cùng.

Tôi bảo Văn Dã làm việc gì thì làm việc đó, anh ta ngạo mạn nhướng mày: "Tôi chỉ là muốn sớm nhớ lại em thôi, tôi muốn hôn em mà gần như phát điên rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cảm giác này giống như đang tự đá vào chân mình.

Tôi cười khẩy, đáp lại anh ta: "Đừng có quậy nữa, không tôi sẽ tát anh."

Cuối cùng Văn Dã cũng ngoan ngoãn yên lặng.

Sáng hôm sau, tôi lề mề mãi mới xuống lầu. Văn Dã ngồi ở bàn ăn, cầm cốc sữa tự nhiên chào tôi:

"Mãn Nguyệt, ăn sáng đi."

Khi chỉ có hai chúng tôi ở bên nhau, anh ta luôn gọi tôi là Mãn Nguyệt.

Tôi dừng lại một chút, rồi bước nhanh đến chỗ anh ta.

Anh ta uống hết cốc sữa, đặt cốc xuống và ngẩng đầu nhìn tôi, đưa lưỡi l.i.ế.m một chút sữa dính trên môi.

Tôi cúi xuống, ánh mắt lướt qua đôi môi căng mọng của anh ta: "Mới sáng sớm mà đã nhớ đến tôi rồi sao?"

Văn Dã đỏ mặt, nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ đến mức không thể chịu nổi: "Đương nhiên rồi, em là Giang Mãn Nguyệt, là bạn gái bí mật của tôi suốt ba năm."

"Ba năm trước, mẹ tôi giao tôi cho em làm trợ lý, em không vui, là mẹ tôi tăng lương cho em thì em mới đồng ý."

 "Mẹ tôi lúc đó cảm thấy khá áy náy vì tôi quá  bướng bỉnh, có lần tôi và em cãi nhau, em đã kéo tôi vào văn phòng. Mẹ tôi thấy vậy liền xông vào định an ủi em, ai ngờ liền nhìn thấy em đang đè tôi ra hôn trên bàn làm việc. Lúc đó bà ấy tức tới nỗi trừ hết tiền thưởng một tháng của em, để trả đũa em liền kéo tôi lên giường luôn.”

Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng, lúc đó đúng là như vậy.

Sau khi xong việc, Văn Dã hợp tác với tôi chụp một bức ảnh chung, cả hai chúng tôi đều gửi cho Tổng Giám đốc Lý, và bà ấy trực tiếp block cả hai chúng tôi.

Thấy tôi không nói gì, Văn Dã càng lấn tới: 'Vậy nên, liệu em có nên thưởng cho tôi không?'

Tôi đưa tay sờ lên nốt ruồi trên mắt anh ta, da dưới ngón tay tôi bị ma sát đến đỏ ửng. Không khí trở nên mờ ảo, nhưng rất nhanh đã bị lời tôi nói xé tan thành từng mảnh.

'Thật sự nhớ ra rồi hay là gian lận vậy?'

Chưa kịp để Văn Dã biện hộ, tôi cầm lấy chiếc điện thoại chưa tắt, màn hình điện thoại vừa khéo dừng lại ở tin nhắn giữa anh  và Tổng Giám đốc Lý.

Tôi nhướng mày: “Đã lớn như vậy rồi mà vẫn gặp chuyện lại đi tìm mẹ à?'

Ánh mắt Văn Dã thoáng qua vẻ hổ thẹn, nhưng rất nhanh bị cảm giác chiếm hữu lấp đầy, anh ta kéo tôi lại, để tôi ngồi lên người , tay đẩy sau gáy tôi ép tôi về phía mình.