Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Dạ Trùng ngã xuống.
Lúc này Dạ Côn đều cả kinh không có kịp phản ứng.
Vốn cho rằng đại bá chẳng qua là uống say, mới lung la lung lay đi tới, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tớ.
Đại bá đi vào thế mà thổ huyết!!!
Dạ Tư Không trợn mắt lên, hai quả đấm nắm chặt, trầm giọng quát:
- Trùng nhi!!!
- Đại ca!
Dạ Minh kịp phản ứng, trực tiếp nhảy qua, Dạ Côn cũng mau chóng tới.
Thế nhưng Dạ Tư Không càng nhanh hơn, chớp mắt đã tới trước mặt Dạ Trùng, ôm Dạ Trùng vào trong ngực.
Mà lúc này trong miệng Dạ Trùng không ngừng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ hoàng bào của Dạ Tư Không.
- Báo ứng... báo ứng... ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Đinh Tử Phổ một bên lần nữa cất tiếng cười to, các ngươi không phải rất ngưu bức sao... nhi tử chết đi, cười chết ta...
Dạ Tư Không cũng không quay đầu lại, trực tiếp vung tay lên.
Khí tức kinh khủng lập tức đánh tới Đinh Tử Phổ, Đinh Tử Phổ biến thành người bình thường thế mà muốn vận dụng đạo lực đi ngăn cản, đáng tiếc hiện tại đã không còn đạo lực.
Bịch!
cả người Đinh Tử Phổ bay ngược ra, đụng vào long trụ, chậm rãi hạ xuống... đầu nghiêng, ánh mắt gắt gao trừng trừng.
- Trùng nhi, đừng sợ, phụ thân tìm y quan tốt nhất cho con.
Nhìn nhi tử, Dạ Tư Không đưa tay lau sạch máu tươi nơi khóe miệng, nhưng cũng không thể lau hết.
Mà Dạ Trùng nhìn Dạ Tư Không, nắm thật chặt tay áo Dạ Tư Không, đột nhiên cười lên, sau đó chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Bách quan một câu cũng không dám nói.
Đại nhi tử của Thánh Nhân thế mà chết!
Ngoại trừ là nhi tử của Thánh Nhân, Dạ Trùng còn là chủ soái Dạ gia quân.
Thế mà bị mưu sát ngay tại Thái Kinh!!!
Vẻ mặt Dạ Minh dữ tợn!
Trong bốn huynh đệ, Dạ Minh quan hệ với Dạ Trùng tốt nhất, bằng không sao có thể đi hoa lâu uống rượu suốt đêm...
Mà bây giờ nhìn đại ca chết, Dạ Minh phảng phất giống như muốn nổi điên.
Mà Dạ Côn nhìn đại bá, tâm tình cực kém, cho dù vừa rồi gia gia không ra tay, hắn cũng muốn giết cái tên Đinh Tử Phổ kia.
Đại bá làm người rất tốt, rất tốt với đệ đệ, mặc dù cuối cùng có chút vướng mắt, thế nhưng thật quan tâm đệ đệ.
Thế nhưng...
Dạ Côn thề, nhất định phải bắt lấy tên hung thủ này, phải cho y biết cái gọi là sống không bằng chết.
Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên lúc này cũng đi tới, biểu lộ của hai người cũng rất ngưng trọng, Dạ Tư Niên là sợ mình bị ám sát chết...
Mà Dạ Dương đang nghĩ, là ai làm?
Bách quan nhìn Đinh Tử Phổ tử vong, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là Sát Thủ Công Hội ra tay? Thế này cũng quá nhanh đi.
- Thoạt nhìn Dạ đại công tử cũng không có ngoại thương.
Hoa Sa La ngồi ở bên cạnh từ tốn nói.
Dạ Côn nhìn Hoa Sa La một chút, đột nhiên đưa tay giật áo đại bá ra.
Ở trước ngực Dạ Trùng, một cái chưởng ấn huyết hồng xuất hiện trong mắt mọi người.
Cái huyết chưởng này giống như đúc cái ở trên ngực Thương Minh.
Ngoài cung, Dạ Côn yên lặng đi đến bên cạnh Hoa Sa La, thấp giọng nói ra:
- Đợi chút nữa sẽ tới tìm ngươi.
Nói xong liền rời đi.
Hoa Sa La biết Dạ Côn có ý gì, ngồi lên xe ngựa trở về biệt viện.
Dạ Trùng chết, toàn bộ quan viên đều nhìn ở trong mắt, hôm qua chưởng viện thụ thương, hôm nay Dạ Trùng chết.
Phảng phất có một đoàn khói mù vờn quanh vùng trời Thái Kinh, huyên náo tới mức khiến lòng người bàng hoàng.
Dạ Côn phát hiện cha biệt tăm, mình chỉ có thể về nhà trước, ban đêm lại đi tìm Hoa Sa La, còn có Hồn Thí Thiên.
Nhưng phải bí mật đi, nhất định có người đang giám thị mình.
Về đến nhà, Dạ Côn liền nói chuyện này cho Đông Môn Mộng nghe.
Đông Môn Mộng nghe xong lập tức kinh ngạc, khiếp sợ không gì sánh nổi:
- Đại ca chết rồi???!!!
Kỳ thật Đông Môn Mộng giống như Dạ Minh, có lẽ bởi vì trượng phu, Đông Môn Mộng vẫn có chút hảo cảm đối với Dạ Trùng, nhưng không biết Dạ Trùng kỳ thật không thích người đệ muội này.
- Vâng, cũng bị trúng chưởng, như chưởng viện như đúc!
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Đông Môn Mộng cau mày đi tới đi lui:
- Côn Côn, có đầu mối gì không?
- Tạm thời không có, người này có thể dùng một chưởng giết đại bá, thực lực bất phàm.
- Đại bá của con cũng xem như dũng mãnh, thế mà có thể chống đỡ đến đại điện.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra, bị thương nặng như vậy, hẳn phải chết ngay tại chỗ, nhưng gắng gượng đi đến đại điện mới trút một hơi cuối cùng.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu.
- Hiện tại cha con nhất định đang rất phẫn nộ.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
- Đúng vậy, cha nhìn thấy đại bá chết đi, cả người giống như phát điên.
Dạ Côn âm u nói ra, cha cũng là trọng tình người.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra:
- Côn Côn con hãy ở nhà, Lưu Lăng, chúng ta đi giúp một chút!
- Vâng, phu nhân.
Lưu Lăng chắp tay nói ra, hai người rất nhanh đã rời khỏi phủ đệ.
Dạ Côn cũng quyết định đi tìm nữ hoàng hỏi hỏi rõ ràng.