Nhìn bùa chú, giống như là đang trấn áp vị Hoàng Đế kia vậy, vô cùng khí phái.
- Chủ nhân, tiếp theo ngài đừng nháy mắt.
Chỉ thấy Thương Minh kéo cơ quan bên cạnh một cái, trong chiếc lồng bạc to lớn có một phần nhỏ lõm xuống, còn có thể nghe thấy âm thanh ngô ngô ngô.
Cũng không lâu lắm, một nữ nhân tóc tai bù xù bị che mắt chậm rãi xuất hiện, giam cùng với đầu của thi nhân.
Chu Tuấn hiểu rõ Thương Minh muốn làm gì, nếu như có thể truyền nhiễm, vậy nói rõ là thật, nếu như không thể, vậy thì chờ chết đi.
Không có loại khả năng thứ ba.
Theo nữ nhân che mắt xuất hiện, đầu giống như ngửi được một cỗ mùi quen thuộc, bắt đầu trở nên hưng phấn.
Chu Tuấn thấy cái đầu kia ngửi ngửi, mà nữ nhân bình thường kia cũng không phát giác ra.
Theo Thương Minh chỉ một cái, cái lồng giam đầu thi nhân buông lỏng, lộ ra diện mạo nguyên bản, đáng tiếc thịt trên mặt đều bị hủ thực, thoạt nhìn vô cùng buồn nôn.
Theo nữ nhân tìm tòi, thế mà chủ động mò tới đầu, chuyện này khiến Chu Tuấn nín thở!
Một màn tiếp theo liền có chút kinh tâm.
Đầu trực tiếp liền cắn nát hầu nông của nữ nhân, sau đó điên cuồng hút lấy, phảng phất giống như là mỹ thực đệ nhất thiên hạ.
Chu Tuấn thấy cảnh này, cũng hít sâu một hơi, đầu bị cắt xuống thế mà vẫn không chết, chuyện này quá kinh khủng.
Cắn xé vẫn còn tiếp tục, tình cảnh trong lồng bạc rất khó coi, mùi máu tươi lập tức tràn ngập gian phòng.
Nữ nhân đã ngã xuống đất, mà Chu Tuấn cùng Thương Minh đang đợi nàng biến thành thi nhân.
- Thương Minh, quá trình này cần mất bao lâu?
Chu Tuấn nghi hoặc hỏi.
Kỳ thật Thương Minh cũng không biết, qua loa nói ra:
- Chủ nhân, cần thời gian bao lâu phải dựa vào thực lực người bị hút, thực lực càng cao càng khó phục sinh, thực lực càng thấp sẽ càng nhanh.
Nhưng mà Thương Minh vừa mới dứt lời, nữ nhân ngã trên mặt đất đột nhiên nhúc nhích ngón trỏ.
Một màn này Chu Tuấn nhìn vô cùng rõ ràng, mang theo kinh ngạc hô:
- Sống! Nữ nhân này thật sống lại!
- Đúng vậy chủ nhân, nàng đã sống lại.
Thương Minh khó có thể tin, thật sống! Truyền thuyết đều là thật!!!
Chỉ thấy nữ nhân chậm rãi đứng dậy, thế nhưng để cho người ta kỳ quái là, vị trí khớp nối của nữ nhân này tựa hồ đã bị vặn gãy, cho nên lúc di chuyển rất khủng bố, vết thương trên người đang hồi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
- Chủ nhân, ngài cũng sẽ có được đại quân thi nhân.
Thương Minh hét lớn một tiếng.
- Ha ha ha... thú vị, Tiết Khánh Nguyên có chút thú vị.
Chu Tuấn là nói như vậy, thế nhưng Thương Minh vẫn muốn phát biểu:
- Ví như ném đầu người này vào trong đám đông, như vậy sẽ thế nào?
Chu Tuấn nghe xong sững sờ, trầm giọng nói ra:
- Ngươi muốn ném đầu người này vào trong đám đông?
- Đúng vậy chủ nhân, có vấn đề gì không?
- Ta cảm thấy vấn đề rất lớn.
Chu Tuấn trầm giọng nói ra.
- Vì sao chủ nhân? Nếu khiến cho Thái Kinh khủng hoảng, chúng ta liền có thể đắc thế.
Chu Tuấn lắc đầu, từ tốn nói:
- Thái Kinh vẫn phải lưu lại, hiện tại thế lực của ta bị suy yếu không ít, cần Thái Kinh.
- Chủ nhân, Thái Kinh đối với ngài mà nói, chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi, làm sao...
- Thái Kinh là phong thuỷ bảo địa, cho nên ngươi hãy suy nghĩ biện pháp khác, nghĩ biện pháp mang cái đầu này ra, ta có chỗ dùng.
- Vâng!
Thương Minh cung kính nói ra.
- Lần này ta rất hài lòng, ta sẽ lưu công cho ngươi.