Dạ Côn hiểu ý của đệ đệ, nếu như bây giờ bắt Thương Minh, lại từ trong mật đạo của Thương Minh phát hiện thi nhân.
Như vậy liền có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ Thương Minh.
Thế nhưng mạo muội vọt vào, lại không có phát hiện thi nhân? Gia hỏa này là đang lừa gạt thì sao?
Trưởng Tôn Nhị một bên nhẹ nói ra:
- Phu quân, có thể nói có người báo cáo, vậy liền có thể đi kiểm chứng.
- Biện pháp này được.
Đông Môn Mộng cũng đồng ý.
- Đại ca?
Dạ Tần vẫn muốn được đại ca cho phép, như thế mới có thể đi xử lý.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đợi chút nữa ta cùng đi với ngươi, như thế sẽ chắc chắn hơn một chút.
- Được.
- Được rồi, lập tức lên đường, chuyện này quan trọng, chờ trở về rồi hỏi tiếp.
Dạ Minh nghiêm túc nói ra:
- Các con đi đi, ta và mẫu thân các con sẽ canh chừng.
- Vâng, đệ đệ chúng ta đi...
Nhìn Dạ Côn cùng Dạ Tần rời đi, Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang song song nhẹ nhàng thở ra.
- Chuyển sang nơi khác đi.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Dạ Minh hơi hơi híp mắt, từ tốn nói:
- Ta đi chuẩn bị.
Thượng Hiên đứng dậy, liếc mắt nhìn Chu Tuấn liền xoay người rời đi, mà Chu Tuấn bị nhìn như thế, toàn thân đều phát lạnh, nam nhân này là ai??? Cảm giác rất nguy hiểm!!!
Dạ gia đến cùng là chỗ quái quỷ gì!
Rất nhanh, Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang được an bài trong một gian phòng khách, do Trương Thiên Thiên canh chừng.
Mà Dạ Minh kéo Đông Môn Mộng sang một bên, trầm giọng hỏi:
- Mộng Mộng, nàng...
- Ngươi nghĩ hẳn là đúng.
Đông Môn Mộng phảng phất biết Dạ Minh muốn nói gì, nói thẳng ra.
Dạ Minh nghe xong nghi hoặc không thôi:
- Chuyện này sao có thể?
- Ngươi biết năm đó ta đi qua một lần, cũng là từ nơi đó mang Côn Côn về.
Đông Môn Mộng bất đắc dĩ nói, ngàn vạn không nghĩ tới, tưởng rằng sau này không có vấn đề, thế nhưng hiện tại vấn đề siêu lớn.
- Chẳng lẽ Côn Côn có quan hệ với tên Chu Tuấn này?
Đông Môn Mộng đi đến băng ghế đá gần đó, ngồi xuống:
- Từ tình huống hiện tại đến xem, có lẽ có liên quan hệ, cũng có thể không có quan hệ, dù sao Côn Côn là ta mang từ bên kia về.
Dạ Minh tầng tầng thở dài, lập tức ngồi ở bên cạnh:
- Lần trước đến cùng nàng đi làm gì thế.
Lần trước lúc chưa đi, Dạ Minh đã không nguyện ý, dù sao lúc đó Đông Môn Mộng còn đang mang thai Tần Tần, nếu xảy ra chuyện thì biết làm sao...
- Không còn biện pháp nào, người Đông Môn gia phải đi.
- Chuyện này có quan hệ gì với Đông Môn gia?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì Cổ tộc đều nghe theo bọn họ.
Khóe miệng Dạ Minh giật một cái, khó trách Đông U Nạp Lan gia lại trợ giúp bọn họ, nguyên lai Cổ tộc đều nghe theo bọn họ.
- Những người kia đến cùng ở đâu? Sao nàng vẫn luôn không nói.
Đông Môn Mộng liên tục thở dài:
- Nếu bọn họ đã xuất hiện, nói cho ngươi cũng không sao, bọn họ ở chỗ trước kia của Thần tộc.
- A!
Dạ Minh vô cùng kinh ngạc, thế mà còn có chuyện như vậy.
- Sau Thần Ma đại chiến, Ma tộc bị phong ấn, mà Thần tộc tựa hồ di chuyển, liền cho bọn họ cái cung điện này, nhưng yêu cầu chính là phải nghe theo mệnh lệnh.
- Cho nên đến cùng là ở đâu?
Đông Môn Mộng chỉ chỉ lên trời, nhẹ nói ra:
- Thiên Cung."
Dạ Minh hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói ra:
- Côn Côn của chúng ta là từ Thiên Cung ra tới.
- Đúng vậy, cũng không biết Côn Côn là bị nhà ai vứt bỏ, Chu Tuấn này cũng có khả năng.
- Mộng Mộng, vị trí của Chu gia ở trên Thiên Cung như thế nào?
Dạ Minh tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng suy nghĩ một chút, lập tức nói ra:
- Năm đó ta đến, nghe nói Chu gia đang tranh đoạt vị trí gia chủ, hiện tại xem ra, hẳn là đã thành công.
- Năm đó Đông Môn gia muốn đi đến đó làm gì?
- Ghế.
Dạ Minh càng nghe càng hồ đồ:
- Ghế lại là thứ gì?
- Cách mỗi ngàn năm, Thần tộc đều sẽ chọn người thích hợp, mang về nơi ở chân chính của Thần tộc, mà danh ngạch có hạn, những người kia chính là muốn cái danh ngạch này, gọi là ghế.
Đông Môn Mộng thăm thẳm nói ra.
- Đây quả thật khiến người động tâm, đi Thần tộc bên kia nằm một chút, trở về liền có thể được xưng là thần.
Dạ Minh hí hư một tiếng, không phải chỉ là một cái tên thôi sao?
Đông Môn Mộng cười duyên nói:
- Quả thật có thể hiểu như vậy, nghe nói người đi đến đó cũng chưa từng trở về, chắc hẳn cũng không muốn trở về.
- Ha ha... nói không chừng là bị Thần tộc bí mật nghiên cứu, có lẽ làm chuyện ác độc gì, cho nên mới không trở về.
Dạ Minh như tên trộm nói ra.
Đông Môn Mộng bún cái trán Dạ Minh một cái:
- Sau này ít đi nghe chuyện xưa.
- Khả năng này thật có mà.
- Ài...
- Than thở cái gì?
Đông Môn Mộng lo lắng nói ra:
- Côn Côn cầm tù bọn họ, sợ rằng sẽ chọc ra phiền toái không nhỏ.
- Gia thế Mộ Dung gia có lớn không?
- Mộ Dung gia ở Thiên Cung, cũng là tồn tại số một số hai.
Dạ Minh đột nhiên cười một tiếng:
- Nói như vậy, Côn Côn nhà ta đã bắt trói đệ tử gia tộc ngưu bức nhất Thiên Cung?
- Nếu như Chu Tuấn thật sự là thân đệ đệ của Côn Côn, như vậy thân ca ca liền cắt ngang tay chân của đệ đệ.
Đông Môn Mộng là lo lắng sau này, nếu như Côn Côn muốn gặp lại phụ mẫu thân sinh, mà hiện tại phát sinh loại chuyện này, nhất định sẽ không được tha thứ.
Dạ Minh xem thường, lạnh giọng nói ra:
- Năm đó đã từ bỏ Côn Côn, loại phụ mẫu này không cần cũng được.