Tên Phu Quân May Mắn

Chương 13:



Ta trợn tròn mắt, vẫn chưa hoàn hồn sau những lời của Đoạn An Lan, đã bị hắn kéo vào lòng.

Nụ hôn của hắn rơi trên trán ta.

Rất nóng.

Nóng đến nỗi nước mắt ta không ngừng rơi.

"Đồ khốn nạn! Chàng còn muốn lừa ta? Nếu chàng thích ta, tại sao lại xin Bệ hạ hòa ly?"

Xin chỉ hòa ly?

Làm sao có thể?!

Đoạn An Lan suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra ta đang nói gì: 

"Nàng đã không nghe ta nói hết lời."

"Nương tử của thần th* t*c ngu dốt, bụng không có chữ, thần xin chỉ... thần xin chỉ ban cho nương tử một chức mệnh phụ, để nương tử không phải chịu khổ vì bị coi thường nữa."

Ta khóc càng to hơn, đấm hắn:

"Chàng có thấy mình rất lãng mạn không?"

"Đồ ngốc, làm gì có ai muốn đối xử tốt với vợ mà lại miêu tả vợ như thế chứ?"

Cái miệng này của hắn, đáng bị đánh!

Đoạn An Lan ôm tay ta vào lòng:

 "Ta sai rồi, ta sai rồi, nhưng nàng đánh như vậy tay sẽ đau."

"Ta mang cái này đến cho nàng."

— Cây chổi lông gà.

Ta tức đến bật cười.

Tha thứ thì tha thứ, nhưng nợ thì vẫn phải tính.

Việc Đoạn An Lan viết thư hòa ly là sự thật.

Hắn quyết tử mở bức thư hòa ly ra, nhưng khi nhìn rõ nội dung, lại bật cười thành tiếng.

Hắn đọc từng chữ một:

"Hỉ thước trên xà, uyên ương bay lượn, hai họ kết tóc, hòa hợp như tiếng đàn cầm. Nay thời tốt đẹp êm đềm, lá đỏ rực rỡ, núi đào xanh tươi. Nguyện giữ trọn tình nghĩa, không đổi thay tình yêu, kính trọng yêu thương nhau, gia đình thuận hòa. Cẩn thận ghi lại ước hẹn răng long đầu bạc, giữ gìn tình yêu mặn nồng. Lấy thuyền làm lời thề, lấy đá làm lời hứa. Tặng nàng hoa thược dược, yêu nàng bằng hôn nhân.

Làm bằng chứng."

Ngay cả ta không biết chữ, cũng biết đây không phải là thư hòa ly.

Mà là hôn thư.

Đoạn An Lan đắc ý đến mức sắp phát điên. Hắn biết mà, cho dù hắn có mất trí, cũng không thể viết thư hòa ly cho Lý Chiêu Chiêu.

Đời này, đời sau, đời sau nữa...

Lý Chiêu Chiêu chỉ có thể là nương tử của Đoạn An Lan hắn.

Tuy rằng hòa ly không thành, nhưng Đoạn An Lan vẫn nhất quyết tổ chức lại hôn lễ một lần nữa.

Ngày thành thân, Vinh Xương công chúa cũng đến.

"Ngày vui lớn như vậy, vì sao Đoạn khanh lại thêu hai vòng tròn méo mó lên hỉ phục?"

Đoạn An Lan ưỡn ngực:

 "Đây là đám mây lành do chính tay nương tử của ta thêu, thế nào, đẹp không?"

Vinh Xương công chúa nhăn mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Đoạn An Lan mặc kệ nàng, vui vẻ khoe khoang với những vị khách đến chúc mừng:

"Nàng có biết vì sao nương tử của ta lại thích ta không? Vì lúc đó ta đã anh hùng cứu mỹ nhân. Ta đã đánh nhau với những kẻ bắt nạt nàng đến mức đầu chảy máu, lúc đó nàng ấy đau lòng lắm..."

Đêm khuya, khách khứa đã tan hết.

Ta ngồi trong phòng tân hôn, ôm chiếu chỉ của mệnh phụ phu nhân mà vui đến không ngủ được.

Đoạn An Lan không vui nữa, cởi áo ra, để lộ phần ngực vạm vỡ:

"Nương tử, chiếu chỉ sao có thể đẹp bằng phu quân chứ."

Ta hôn chàng một cái: "Tối nay sao lại ngoan ngoãn vậy?"

"Nhớ ngày xưa ta gả cho chàng, phải cần ba sợi dây thừng mới trói được chàng đấy."

Yết hầu Đoạn An Lan nhấp nhô.

Bất chợt đè ta xuống giường, cắn vào vai ta, giọng nói đầy mê hoặc:

 "Nương tử nếu thích, đêm nay, cũng có thể trói."

Trong lúc trời đất quay cuồng, tấm rèm buông xuống.

Ánh trăng mờ ảo.

Phòng tràn ngập xuân sắc.

Tương lai bốn mùa thay đổi, chỉ mong chúng ta —

Chiêu Chiêu như nguyện, Tuế Tuế An Lan.

【Toàn văn hoàn】