Sáng sớm hôm sau, Đoạn An Lan đã biến mất.
Ta bắt tên tiểu đồng Thôi Thập của hắn hỏi, mãi một lúc sau hắn mới run rẩy khai:
"Thiếu gia... thiếu gia đi tìm tiểu Xuân Lan rồi ạ."
"Tiểu Xuân Lan là ai?"
"Là... là hoa khôi của Minh Nguyệt phường ạ."
Ngày thứ hai tân hôn, ta cũng chẳng muốn thế này.
Ta nuốt miếng điểm tâm cuối cùng.
Cầm cây chổi lông gà của cha chồng rồi ra khỏi nhà.
Tiểu thiếu gia của Đoạn gia nổi tiếng ngang ngược ở thành Kiến An..
Mỗi lần ra ngoài nhất định phải ăn mặc lộng lẫy như một con công.
Kiềng vàng, mũ ngọc.
Tóc đuôi ngựa cao, áo gấm đỏ.
Ở trong đám đông vô cùng bắt mắt.
Vào Minh Nguyệt phường, ta đi thẳng đến kéo tay Đoạn An Lan:
"Đoạn An Lan, về nhà với ta!"
"Lý Chiêu Chiêu?"
Tiểu thiếu gia lúc này đang ngẩng đầu, cùng một đám người chen chúc trước sân khấu, xô đẩy nhau để thi nhau ném ngân phiếu.
Trên sân khấu, bà chủ Minh Nguyệt phường cất giọng rao:
"Các vị lão gia công tử, vẫn là quy tắc cũ, người nào trả giá cao, đêm nay sẽ được vào phòng của tiểu Xuân Lan."
Những người nam nhân bên dưới càng thêm phấn khích.
Ngân phiếu bay lượn khắp nơi như tơ liễu.
Đoạn An Lan bị ta kéo, sững sờ một lát. Một người nam tử béo phì nhân cơ hội này chen hắn ra sau.
Hắn tức đến nghiến răng.
"Lý Chiêu Chiêu, nàng không biết xấu hổ à? Nơi như thế này nàng cũng dám đến!"
Ta chống nạnh trừng mắt lại:
"Ta là nương tử của chàng, chàng dám đi đến kỹ viện, sao ta lại không dám?"
Đoạn An Lan đuối lý, nói không lại ta, đẩy ta thẳng ra cửa:
"Mau về đi, hôm nay thiếu gia ta có việc quan trọng, không có thời gian dây dưa với nàng."
Nếu không tiểu Xuân Lan sẽ bị người khác đoạt mất.
Nói xong, hắn lại chen vào đám đông, giơ tay hô to:
"Thiếu gia ta ra mười thỏi vàng!"
Cơn giận của ta lập tức bốc lên đầu:
"Đoạn An Lan, đời này ta ghét nhất nam nhân đi kỹ viện!"
"Ta hỏi lại một lần nữa, có về hay không?"
Giọng không lớn, nhưng bàn tay Đoạn An Lan đang cầm thỏi vàng vẫn run lên vô thức.
Run xong lại thấy buồn cười.
Đoạn An Lan là ai?
Thiếu gia ngông cuồng nổi tiếng thành Kiến An , chó đi ngang qua nhìn thấy hắn còn không dám sủa thêm câu nào.
Cô nha đầu nhà quê này chỉ mạnh mẽ hơn một chút, chẳng lẽ còn dám trèo lên đầu lên cổ hắn sao?
Hắn nhướng mày, nhìn về phía cô nha đầu nhỏ bé xấu xí kia:
"Không về thì làm sao? Nàng quản được ta sao?"
Hơn nữa, hôm nay không có sợi dây nào trói hắn.
Hắn phải cho nàng thấy, thế nào là bản lĩnh nam nhân!
Chỉ là, sự cứng rắn của thiếu gia không kéo dài quá ba giây.
"Ôi, khoan đã..."
"Lý Chiêu Chiêu, trên tay nàng cầm cái gì vậy?"
Thôi Thập đi cùng không đành lòng nhìn nữa, lặng lẽ quay lưng đi thở dài:
"Thiếu gia, tiểu nhân đã muốn nhắc người từ lâu rồi, Thiếu phu nhân mang theo đồ nghề đến đấy."
Ngày hôm đó, Đoạn An Lan có thấy bản lĩnh nam nhân của mình hay không thì không rõ.
Nhưng cả thành Kiến An đều thấy rất rõ —
Tiểu thiếu gia lêu lổng của Đoạn gia bị tân nương tử của mình đuổi đánh suốt ba con phố.
Đoạn An Lan vừa bước chân vào nhà, ngay sau đó đã thở hổn hển đi tìm cha mình để mách tội.
"Cha ơi, Lý Chiêu Chiêu đồ nữ nhân chanh chua kia suýt nữa thì khiến người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"
"Cha xem nàng ấy đánh con này!"
Đoạn An Lan ấm ức kéo cổ áo xuống, để lộ những vết hằn đỏ trên mặt và cổ.
Những người hầu xung quanh xúm lại xem, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ai mà không biết phu nhân chỉ để lại cho lão gia một mình thiếu gia này, cả phủ trên dưới đều coi như châu báu.
Mặc dù lão gia thường xuyên bị thiếu gia chọc tức đến mức đấm ngực dậm chân, ngày nào cũng lớn tiếng nói sẽ nghiêm khắc dạy dỗ thiếu gia, nhưng chưa bao giờ thực sự ra tay.
Thiếu phu nhân nhà quê này làm sao mà dám?
Hơn nữa, nam nhân ra ngoài ai mà không cần thể diện?
Nàng ấy đường đường chính chính đánh chồng mình như vậy, sau này mặt mũi của thiếu gia biết đặt vào đâu?
Một người vợ hung hãn như vậy, e rằng ngày thứ hai gả về sẽ phải cầm hưu thư về nhà mẹ đẻ thôi.
Quả nhiên.
Lão gia với vẻ mặt nghiêm nghị gọi Thiếu phu nhân đến tiền sảnh.
Họ hả hê vây xung quanh, chờ Thiếu phu nhân bị hưu, để đi lên nói vài câu.
Nhưng...
Tình hình sao lại không giống với những gì họ tưởng tượng?
Họ lại thấy lão gia vừa lau nước mắt, vừa đeo vòng ngọc lên cổ tay Thiếu phu nhân —
Chiếc vòng ngọc lớn gia truyền của Đoạn gia!
"Tổ tông hiển linh, bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng có người trị được thằng tiểu tử này!"
"Con dâu, sau này con hãy thay cha quản nó, có chuyện gì cha sẽ chống lưng cho con!"
Ôi chao!
Cuộc sống tiêu dao của thiếu gia họ.
Lần này e là thật sự kết thúc rồi.