“Cố Minh Nguyệt, cô thật quá đáng! Chỉ vì muốn làm cho tôi phải hối hận, mà cô lại đến mức phải đi thuê một chiếc xe đắt tiền như thế này để làm màu hay sao?”
Tôi chỉ ngồi yên trong xe, vô tư chớp mắt nhìn anh ta, rồi nói:
“Cảm ơn anh đã đánh giá cao chiếc xe mới của tôi nhé.”
“Nhưng mà...” Tôi lấy từ trên ghế lái ra cuốn sổ đăng ký xe, đưa ra trước mặt anh ta:
“Bây giờ phải làm sao nhỉ? Chiếc xe đắt tiền như thế này, tôi chỉ có thể mua trả hết một lần thôi.”
Bùi Minh không tin, liền lao tới định giật lấy cuốn sổ đăng ký xe, nhưng hai tay anh ta suýt chút nữa thì bị cửa kính xe kẹp vào vì tôi đã kịp thời nâng kính lên:
“Nhà cô đã phá sản rồi, chỉ còn lại một căn nhà cũ nát. Tiền ở đâu ra mà có thể mua trả một lần được chứ?!”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi cố tỏ ra vẻ ngây thơ:
“Là ai đã nói với anh rằng tôi bị phá sản?”
“Làm ăn kinh doanh thì cũng có chu kỳ của nó cả thôi. Không lẽ chỉ vì một khoảng thời gian chi phí đầu tư cao mà anh lại đi loan tin khắp nơi rằng tôi đã phá sản hay sao?”
Bùi Minh tức đến nghiến răng ken két, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ:
“Thế còn căn nhà kia thì sao?! Chính mắt tôi đã nhìn thấy nhà cô bị người ta thu hồi!”
“Hơn nữa, tôi còn quay lại đó để xem. Đúng là đã có chủ mới rồi, điều này không thể nào là bịa đặt được!”
“À, anh nói đến căn nhà đó hả?” Tôi làm bộ trầm ngâm suy nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ở lâu quá cũng thấy chán rồi, nên tôi bán nó đi thôi.”
“Tôi vừa mới mua một căn hộ mới ở trong nội thành, đúng cái loại mà anh đã từng rất muốn có được. Rộng rãi, thoải mái, lại vừa mới được trang trí xong. Khi nào anh rảnh thì cứ qua chơi nhé.”
Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì đó, tôi liền bổ sung thêm:
“À, suýt chút nữa thì tôi quên mất, tôi xin lỗi nhé. An ninh ở khu đó nghiêm ngặt lắm, người không phải là chủ nhà thì không thể nào vào được đâu. Ha ha ha!”
Kết
Sau này, tôi nghe nói rằng Bùi Minh vì đã phải chịu một cú sốc quá lớn, nên ngay trong ngày về nhà sau khi ly hôn đã phải nhập viện.
Ban đầu, công ty định giữ anh ta lại vì anh ta là một nhân viên đã làm việc lâu năm, lại rất biết nghe lời, và mức lương cũng không cao.
Nhưng hiện tại, thấy anh ta tuổi đã lớn, sức khỏe lại yếu, lo sợ sau này sẽ hay ốm đau bệnh tật, nên công ty đã đưa anh ta vào danh sách sa thải.
Khi Bùi Minh tỉnh lại và quay trở lại công ty, vị trí của anh ta đã không còn nữa.
Không còn đường nào để xoay sở, anh ta đành phải tìm đến khu nhà mới của tôi.
Như tôi đã nói, an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, nên anh ta không thể nào vào được, chỉ có thể chịu đựng cái lạnh giá buốt suốt mấy đêm liền ở ngoài cổng khu dân cư.
Cho đến một đêm nọ, khi anh ta đã bị đông cứng ở ngay cửa, người bảo vệ thấy không đành lòng, nên đã gọi xe cấp cứu đến để đưa anh ta vào bệnh viện.
Sau đó, vì đã thất nghiệp, lại không thể trả nổi khoản tiền đã vay, anh ta đành phải bán đi căn nhà của mình và quay trở về quê.
Kể từ đó, tôi không còn nghe thêm bất kỳ tin tức nào về anh ta nữa.
Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng. Bởi vì tôi đã có một cuộc sống mới của riêng mình để tận hưởng.