Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 6



“Ám vệ đại ca, đại nhân … sợ ta đi ăn máng khác nên mới bảo huynh theo dõi ta sao? Ta sẽ không làm vậy đâu, ta trung thành với đại nhân, ngài ấy đã cho ta ứng trước bạc, cả đời này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài…”  

 

Mỗi tháng năm lượng bạc, công việc tốt như vậy tìm đâu ra?  

 

Đại nương kia cho nhiều thật, nhưng tâm lý lại không ổn định.

  

Mẹ ta nói rồi, nhất định phải theo người có tâm lý ổn định.  

 

Đại nhân tuy nói chuyện khó nghe, nhưng tâm lý thật sự rất ổn, ta chưa từng thấy hắn nổi giận.  

 

Không thể để đại nhân hiểu lầm, nếu như bị đuổi đi, Thôi đại ca chắc chắn sẽ mắng ta.  

 

Ám vệ dùng sức mấy lần, vẫn không rút chân ra được, nhìn ta đầy kinh ngạc.  

 

“Tiểu Hắc, sao sức ngươi khỏe thế?”  

 

Ta gãi gãi đầu, gấp gáp đến mức muốn khóc: “Ám vệ đại ca, huynh nhất định phải nói giúp ta với đại nhân, trong lòng ta thật sự chỉ có ngài…”  

 

Ám vệ lại nhấc chân lên hai lần, rồi lại buông xuống, cuối cùng đành bất lực ném cho ta một mảnh vải, thở dài:  

 

“Biết rồi, mau mang vào, đi hầu hạ đại nhân đi.”  

 

8.

 

Khi hầu hạ Hà Húc dùng bữa, ta chăm chú nhìn hắn với ánh mắt nồng nhiệt.  

 

Theo lẽ thường, nếu ta nhìn chằm chằm như vậy, thì ngay cả con trâu trong làng cũng sẽ đá ta.  

 

Nhưng da mặt Hà Húc thật dày, không những chẳng thấy ngại ngùng, mà còn ăn hai miếng rồi nhướng mày liếc nhìn ta.  

 

“Nhìn gì, nhìn nữa cũng không thể đẹp như bản quan đâu.”  

 

…  

 

Ta cười khúc khích, lấy lòng xé một cái đùi gà đưa cho hắn: “Nô tỳ biết rồi, đại nhân đẹp nhất…” 

 

Hà Húc không nhận đùi gà, mặt đầy cảnh giác: “Bản quan đẹp hay xấu cũng không liên quan gì đến ngươi, ngươi không được leo giường đâu!”  

 

“Không phải, không phải, nô tỳ không có ý đó. Trong lòng nô tỳ chỉ có Thôi đại ca, nô tỳ muốn nói với đại nhân rằng nô tỳ sẽ không đi ăn máng khác đâu. Dù người khác có trả nhiều bạc hơn đi chăng nữa, nô tỳ cũng sẽ hầu hạ đại nhân chu đáo, làm trâu làm ngựa cho ngài.”  

 

Hà Húc cười nhạo: “Ai lại thiếu não như vậy, bỏ ra số bạc lớn chỉ để mua chuộc ngươi?”  

 

“Thật đấy, hôm nay đại nương kia định cho nô tỳ năm trăm lượng cơ! Nhưng nô tỳ không lấy! Nô tỳ biết bản thân làm được việc, sức lực dồi dào, nên các vị quý nhân trong thành đều rất thích.”

 

“Nhưng nô tỳ không phải kẻ đứng núi này trông núi nọ, trong lòng nô tỳ chỉ có đại nhân, một lòng một dạ, đến ch cũng không thay lòng!”  

 

Đây là lời hát mà ta nghe được từ hí khúc phường vào mấy ngày trước khi đi chợ mua rau, tiểu thư kia nghe xong còn rơi nước mắt, chắc hẳn cảm động lắm.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hà Húc nghe xong, lông mày nhíu lại, tiếp tục uống canh.  

 

“Tiểu Hắc, không biết dùng từ thì đừng nói nhiều.” 

 

“Còn nữa, vải che mặt rơi rồi, che kín lại đi!”  

 

…  

 

9.

 

Đêm khuya gió lộng. 

 

Để đại nhân thấy được lòng thành của mình, ta quyết định từ nay sẽ cùng ám vệ đại ca canh đêm cho đại nhân.  

 

Hiện tại đang là đầu hè, trời chưa nóng lắm.  

 

Ta ngồi xuống bãi cỏ bên cửa sổ, dựa vào tường định ngủ qua đêm như vậy.  

 

“Trâm cài điểm tóc mây vương ~ Thắt lưng yểu điệu, dáng hường thướt tha ~ Đêm đêm lời ngọt mặn mà ~ Ngày ngày duyên dáng như là xuân xanh ~”

 

Ngoại trừ tham tiền, Hà Húc còn có sở thích hát hò lúc rảnh rỗi. Dù ta không hiểu hắn hát gì, nhưng ta cảm thấy rất êm tai.  

 

Có lần ta khen ngợi đại nhân hát dễ nghe với Tôn thị vệ, Tôn thị vệ liền đỏ mặt răn dạy ta:  

 

“Đại nhân hát, sau này ngươi đừng nghe nhiều, đối với ngươi không tốt đâu.”  

 

Tôn thị vệ nghĩ nhiều quá rồi, tốt xấu gì chứ, làm việc cả ngày, nghe hát còn có thể giúp ngủ ngon…  

 

Nửa đêm, ta bị đánh thức bởi tiếng ồn.  

 

“Ưm ưm ưm…”  

 

Ta nghe thấy trong phòng Hà Húc có tiếng ưm ưm, kèm theo tiếng leng keng.  

 

Không tốt!  

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Có trộm!  

 

Ta lau vết nước dãi bên miệng, lập tức nhảy qua cửa sổ.  

 

Quả nhiên thấy một bóng người hơn hai trăm cân đè lên người Hà Húc.

  

Hà Húc bị bịt miệng, hai tay vùng vẫy đập đồ đạc, nhưng bóng người đè lên hắn vẫn không nhúc nhích, trông rất thống khổ.  

 

“Trộm nào dám vào đây! Đại nhân đừng sợ, nô tỳ đến cứu ngài đây!”