Thả FMVP Yêu Thích Của Team Ra

Chương 60: Gọi Em Ấy Là Em Bé



Khi Trần Hiệt với Giang Đề lái chiếc Bugatti đến công viên giải trí thật phong độ hào nhoáng bao nhiêu thì lúc rời đi lại thảm hại và nực cười bấy nhiêu.

—— Hai con chó con rơi xuống nước đẹp trai, sành điệu, trẻ trung lái Bugatti.

Cũng khá độc đáo.

Lúc lên xe xung quanh đầy du khách giơ điện thoại lên chụp ảnh họ.

Cả hai chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ và câm nín như vậy trong đời, chỉ mong lái xe chạy đi thật nhanh.

Mãi đến khi về tới căn cứ thì Giang Đề mới thở phào nhẹ nhõm.

Đứng trước cửa phòng, cậu quay sang hỏi Trần Hiệt: "Em có thể đánh anh không?"

Không đánh một trận thật có lỗi với cái mặt mũi đã mất hôm nay.

Trần Hiệt: "..."

Khóe miệng Trần Hiệt giật giật tội nghiệp đáp lại: "Bạn nhỏ à, hôm nay là sinh nhật anh mà..."

Giang Đề vò vò mái tóc vẫn còn hơi ướt: "Được thôi, để hôm khác."

"Hôm khác cũng không được."

"Tại sao?"

Trần Hiệt im lặng giây lát rồi đáp: "Bạo lực gia đình là phạm pháp đấy."

Giang Đề: "..."

Cậu đen mặt đóng sầm cửa lại.

"Khoan đã—"

Trần Hiệt chống tay giữ cửa, hơi cúi đầu.

Dù có rơi xuống nước và trông khá thảm hại nhưng vẻ đẹp trai vẫn không thể che giấu.

Đặc biệt là bên trong chiếc áo khoác dài, anh mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi. Nước thấm ướt làm lộ ra những đường nét cơ bắp thon gọn săn chắc.

Dưới ánh đèn ấm áp anh càng toát lên vẻ quyến rũ.

Giang Đề bối rối quay mặt đi, giọng lạnh nhạt: "Còn gì nữa?"

Trần Hiệt nghiêng đầu chỉnh lại tư thế của cậu.

"Anh chính thức lên chức rồi nên bạn trai có quyền đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon."

Tên chó lợn này đòi hôn mà còn trơ trẽn đến mức coi đó là điều hiển nhiên.

Mặt Giang Đề lập tức đỏ bừng: "Ở dưới nước và trên thuyền còn chưa hôn đủ à?"

Tên chó lợn vô liêm sỉ: "Chưa."

"Anh nói vớ vẩn! Lưỡi em còn tê rần đây này!!!"

Cậu lỡ lớn tiếng quá mức làm cả hành lang đều vang vọng câu nói.

Giang Đề vội vàng lấy tay bịt miệng, đôi tai đã đỏ lựng.

Trần Hiệt cố nén cười, nhưng đôi mắt hoa đào lấp lánh đã bán đứng tâm trạng vui vẻ của anh.

"Cái này không thể trách anh được." Anh nâng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào cần cổ trắng ngần của cậu. "Là em mở miệng trước."

"Nhưng anh là người thò lưỡi vào."

Xưa nay Giang Đề lười tranh luận nhưng lần này cậu nhất định phải cãi tới cùng.

Trần Hiệt làm bộ vô tội: "Rõ ràng em há miệng ra là đang mời gọi anh."

"Phì, đúng là đồ tưởng bở. Em mở miệng và việc anh thò lưỡi vào là hai chuyện khác nhau!"

"..."

Trần Hiệt vòng tay qua eo cậu cúi đầu, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi rồi dùng giọng nói đầy cưng chiều: "Được rồi được rồi, anh sai. Lần sau nhất định sẽ xin phép em trước khi cho vào, được không?"

Giang Đề hơi hếch cằm: "Chấp nhận được."

Hai người im lặng trong giây lát.

Bỗng nhiên Giang Đề cảm thấy có gì đó sai sai.

Cậu ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt xấu xa đầy ẩn ý của Trần Hiệt.

"..."

"Cút đi!!"

Giang Đề đẩy anh ra đóng sầm cửa lại rồi chạy thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước, tát nước lạnh lên mặt liên tục.

Tạt nước mãi mà nhiệt độ trên mặt vẫn không hạ xuống, ngược lại hai má còn đỏ bừng lên.

"..."

Không dám nhìn bản thân trong gương nên cậu cúi đầu đánh răng rửa mặt.

Và rồi, cậu nhận ra — Lưỡi mình vẫn còn tê.

Trong đầu lập tức hiện lên những hình ảnh trên thuyền.

Đúng là cậu mở miệng trước...

Tên chó lợn kia nhân cơ hội tiến vào.

Tất nhiên cũng không phải vào ngay mà còn thăm dò bên ngoài, kéo lưỡi cậu ra.

Rồi mút.

Rồi quấn lấy.

Giang Đề nghiến răng nhắm chặt mắt, gương mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy.

Chó lợn, quá tệ mà...

---

Tắm xong leo lên giường cũng đã là bốn giờ sáng.

Nhưng cậu vẫn chưa thấy buồn ngủ.

Vì chán nên cậu cầm điện thoại lên định lướt xem vòng bạn bè của Trần Hiệt.

Không ngờ đã nhận được cả loạt ảnh chụp Lộ Lộ đang ngủ say từ nửa tiếng trước.

Giang Đề khẽ nhếch môi cười, theo thói quen lưu ảnh vào album.

Sau đó cậu gõ một dòng tin nhắn: [Đừng có mộng du quấy rầy Lộ Lộ nữa]

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi thì thanh thông báo phía trên hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập…"

Không lâu sau đó.

[Chó Lợn: Anh rất ít khi mộng du]

[Chó Lợn: Nhưng cũng không loại trừ khả năng đêm nay sẽ bị]

Giang Đề gõ một dấu hỏi chấm gửi qua.

[Chó Lợn: Bạn trai nhà người ta đều có nụ hôn chúc ngủ ngon, chỉ có mình anh là không. Anh buồn quá, buồn đến mức muốn mộng du đây này]

Giang Đề: "..."

Cậu úp mặt xuống gối cố hạ nhiệt khuôn mặt đỏ bừng, thầm nghĩ: Mẹ nó, đúng là cái đồ khó chiều.

Ở bên kia trong căn phòng kế bên, Trần Hiệt vừa vuốt ve bộ lông mềm mượt của Lộ Lộ vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khẽ bật cười.

Khoảng mười phút trôi qua thì cậu bạn trai nhỏ của anh vẫn chưa trả lời tin nhắn.

"Hửm? Xấu hổ đến mức ngủ luôn rồi à?"

Cho nên Trần Hiệt gõ một tin nhắn đơn giản: [Ngủ ngoan]

Anh vừa đặt điện thoại xuống thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

Trần Hiệt sững người một lát rồi đứng dậy ra mở cửa.

—— Trước mắt anh là một Giang Đề đang mặc bộ đồ ngủ, mái tóc rối bù như tổ chim, gương mặt thì đầy vẻ khó chịu và ánh mắt âm u.

Trần Hiệt nhịn cười: "Sao thế, em bé?"

Giang Đề ngượng ngùng mím môi, lắp bắp nói: "Em... Ừm, chỉ là... Muốn nói với anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Chúc mừng sinh nhật."

"Em bé chúc rồi mà."

Bị cách gọi em bé nhấn tới nhấn lui làm đầu óc Giang Đề như muốn nổ tung. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh chống lại cảm giác nóng bừng nơi vành tai rồi nghiêm túc nói tiếp: "Em còn chưa tặng quà cho anh."

Trần Hiệt khẽ nhướn mày.

"Nhưng không phải bây giờ." Giang Đề đút tay vào túi quần, mắt nhìn sang chỗ khác. "Tối mai... Không đúng, là tối nay, em sẽ tặng anh trong bữa tiệc sinh nhật."

"Được rồi, anh rất mong đợi món quà sinh nhật từ em bé."

Gương mặt Giang Đề bỗng đỏ bừng như quả cà chua chín: "Anh có thể đừng gọi em là em bé nữa được không?"

"Em không thích à?"

Trong khoảnh khắc ấy, giọng nói của Trần Hiệt thấp xuống, ánh mắt cũng thoáng nét buồn bã.

"..." Không phải không thích, chỉ là... Nó quá sến súa. "Thôi kệ, tùy anh."

"Oke em bé."

"..."

Nụ cười trên môi Trần Hiệt càng thêm ranh mãnh. Anh còn định tiếp tục chọc cậu: "Vậy thì, chúc ngủ ngoan, em—"

Không đợi anh nói hết thì Giang Đề đã đột ngột nhón chân, chủ động chặn lại bằng một nụ hôn.

Dù lưỡi còn tê nhưng vẫn phải hôn.

Trong màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc xen lẫn những hơi thở rối loạn của đôi tình nhân trẻ.

Môi chạm môi dây dưa vài giây, Giang Đề mới lạnh lùng rời đi.

Trần Hiệt hạnh phúc đến mức suýt bật cười thành tiếng. Đôi mắt hoa đào cong lên, anh lặp lại câu nói ban nãy: "Em bé ngủ ngoan nhé."

Giang Đề lập tức đóng sầm cửa phòng lầm bầm chửi rủa: "Ngủ ngoan cái con khỉ!"

Tim đập loạn xạ thế này thì chắc chắn sẽ mất ngủ đến sáng mất.

Xem ra mai phải đến bệnh viện khám tim thôi.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

28/3/2025

#DevilsNTT


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com