Thật ra trình tự các hoạt động trong bữa tiệc sinh nhật rất đơn giản. Phần đầu tiên chính là cùng nhau nhìn lại những Thần Tích trong quá khứ của Trần Hiệt.
Mặc dù những chiến tích huyền thoại năm đó của anh đã trở nên quen thuộc với tất cả những ai trong giới thể thao điện tử, nhưng mỗi khi nhắc lại thì người ta vẫn không khỏi kinh ngạc.
Giang Đề ngẩng đầu chăm chú theo dõi, tay cầm que kem đã tan chảy nhỏ giọt xuống ngón tay nhưng cậu hoàn toàn không nhận ra.
Sau khi đoạn video kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay không ngớt và những tiếng hò reo đầy ngưỡng mộ. Giữa biển người cuồng nhiệt ấy, Giang Đề vừa nhìn theo bóng dáng cao lớn vững chãi của Trần Hiệt vừa hồi tưởng lại câu chuyện cũ.
Lúc mới bước chân vào đấu trường chuyên nghiệp, thậm chí ngay khi vừa gia nhập EOG thì luôn có người hỏi cậu một câu: Wither, tại sao cậu lại muốn theo con đường thi đấu chuyên nghiệp vậy?
Câu trả lời của cậu vẫn luôn là: "Vì tiền."
Nhưng thực ra chưa hẳn câu trả lời ấy đã là sự thật.
Đúng là cậu có mong muốn kiếm tiền từ E-Sports. Nhưng ngay từ đầu cậu còn muốn tìm một người.
Một người rất tệ.
Người đó đã kèm cậu học một tháng, giúp cậu từ điểm suýt đạt trung bình thành… Gần như về con số không.
Người đó đã nuôi cơm cậu suốt một tháng, khiến từ đó trở đi cậu nghiện luôn đồ ăn đặt ngoài.
Và cũng chính người đó đã dạy cậu chơi game.
Từ đó Giang Đề vốn đã là bá chủ của trường học lại có thêm một biệt danh mới: Thiếu niên nghiện net.
Người kia chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp, cuối cùng cũng chỉ phủi mông bỏ đi.
Giang Đề nghe mẹ cậu nói người đó đã thi đỗ vào một trường đại học danh giá, nhưng không theo học mà lại chạy đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Khi đó cậu còn quá nhỏ, chẳng có chút khái niệm nào về E-Sports cả.
Người ấy đi thì cứ đi thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu cả.
Chỉ là… Lạ lùng thay, Giang Đề lại nhớ về người đó rất nhiều năm.
Trong quãng thời gian sau này, vào những khoảnh khắc rất đỗi bình thường thì cậu thường bất giác cầm lấy điện thoại hoặc bật máy tính gõ hai chữ "Trần Hiệt" lên công cụ tìm kiếm.
Ban đầu kết quả tìm kiếm rất ít ỏi.
Mãi sau này khi tin tức về game bắt đầu được đề xuất nhiều hơn, cậu mới biết rằng không nên tìm "Trần Hiệt" mà phải tìm "Pray".
Nhưng chẳng bao lâu sau dù là "Pray" hay "Trần Hiệt" thì cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần tùy tiện tìm kiếm trên mạng là đã có kết quả đến hàng trăm nghìn, hàng triệu đề xuất trong chớp mắt, thông tin về anh tràn ngập khắp nơi.
Và cũng chính khi ấy, khi nhìn thấy người thanh niên ngày càng trưởng thành kia luôn đứng bên cạnh những người đồng đội khác, trong lòng Giang Đề bỗng dưng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Nếu nói ra thì chắc đám bạn của cậu sẽ không ai tin rằng cậu từng quen biết ngôi sao E-Sports đình đám trên mạng ấy.
Người đó chơi game giỏi thật đấy nhưng thật sự anh ấy chẳng biết cách chăm sóc trẻ con chút nào…
---
Sau khi kết thúc một số hoạt động thường lệ, bữa tiệc sinh nhật bước vào phần giao lưu với người hâm mộ.
Liên tục có nhân viên mang những quả trứng vàng nhỏ lên sân khấu.
Bên trong những quả trứng ấy là quà mà mọi người đã chuẩn bị tặng Trần Hiệt. Nếu không có gì bất ngờ, anh sẽ trực tiếp đập vỡ chúng tại chỗ.
Giang Đề ngồi dưới khán đài dán chặt ánh mắt vào từng quả trứng nhỏ, chỉ mong mình có đôi mắt thần có thể ngay lập tức nhận ra quả trứng của mình trong hàng loạt quả trứng trông giống hệt nhau kia.
"Nhiều trứng thế này hả? Đừng bảo là đập hết đấy?"
"Không đâu, chỉ đập mười quả thôi."
Nghe vậy Giang Đề khẽ thở phào một chút.
Chỉ đập mười quả thôi, chắc vận đen không đến mức rơi trúng cậu đâu nhỉ?
Trái ngược với sự căng thẳng của cậu thì những người khác lại háo hức mong đợi.
Cậu nghe thấy những tuyển thủ từ các đội khác bàn tán rôm rả sau lưng.
"Tôi hy vọng Hiệt Thần sẽ đập trúng quả trứng của tôi đầu tiên."
"Tôi cũng thế."
"Đừng đùa, một năm mới có một cơ hội thế này, nếu anh ấy không chọn tôi thì tôi sẽ buồn đến mức tuyệt giao mất!"
Lúc này Triệu Bắc Nam quay lại hỏi: "Mọi người gửi gì vậy?"
Một người đáp: "Tranh vẽ. Tôi đã bỏ tiền mời một họa sĩ già nổi tiếng vẽ đấy."
Một người khác: "Một con vẹt biết nói. Hy vọng Hiệt Thần thích nó."
Lại có người lên tiếng: "Mấy người tặng toàn đồ nhã nhặn thế? Sao không chọn thứ gì hợp với một người đàn ông mạnh mẽ hơn?"
Giang Đề quay đầu nhìn.
Triệu Bắc Nam hỏi: "Cậu tặng gì đấy bé Đề?"
Giang Đề không trả lời.
Cậu chỉ khẽ bĩu môi trông như mất hết hy vọng vào cuộc đời.
Cậu chìm đắm trong suy nghĩ của mình đến mức hoàn toàn không để ý xem fan đã hỏi Trần Hiệt những gì.
Mãi đến khi cả hội trường bỗng nhiên vang lên những tràng cười đầy ẩn ý thì Giang Đề mới giật mình ngước lên, thoáng cảm thấy da đầu tê rần với dự cảm chẳng lành.
Cậu đảo mắt nhìn quanh phát hiện vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
?
Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng theo phản xạ cậu lập tức nhìn về phía người đang đứng trên sân khấu.
Thế là thấy Trần Hiệt cũng đang nhìn về phía cậu, ánh mắt loé lên nét cười khó đoán.
Lưng Giang Đề cứng đờ như ngồi trên đống lửa.
Lúc này MC che miệng cười cầm tấm thẻ đọc câu hỏi của fan: "Về chuyện tình cảm này, Hiệt Thần, anh xem xem, có muốn trả lời thẳng thắn một chút không?"
Trần Hiệt vừa nhìn về phía Giang Đề vừa né tránh khéo léo: "Chuyện tình cảm của tôi à… Không phức tạp như mọi người nghĩ đâu, rất đơn giản thôi."
Tai Giang Đề bắt đầu nóng lên.
Fan cầm micro hỏi dồn: "Đơn giản sao? Nghĩa là… Không có bạn gái à?"
"Không có."
"Vậy… Có bạn trai không?"
Cả hội trường nổ tung trong tiếng cười.
MC đổ thêm dầu vào lửa: "Có bạn trai không?"
Trần Hiệt giả vờ ngây ngô: "Tôi có thể có sao?"
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: "Có thể!"
Trần Hiệt bất chợt nói: "Có thể cũng chẳng dám nói vì em ấy không cho."
Toàn trường lặng thinh trong chốc lát.
Giang Đề nhìn chằm chằm vào cánh tay máy quay đột nhiên đưa sát lại gần mình, cả người đơ cứng, khuôn mặt từng chút một đỏ bừng lên.
Mọi người xung quanh đều giữ vẻ mặt vô cảm.
Tiếp tục vô cảm.
Thế nhưng khi trên màn hình lớn xuất hiện cận cảnh gương mặt đỏ ửng, tai cũng nóng bừng của chàng trai thì không ai nhịn nổi nữa cười đập bàn đập ghế.
"Hahahahahaha! Ahahaha! Đm!!"
"Mẹ nó đúng chó mà, không công khai mà cũng giống công khai!!"
"Ê ê ê, Wither, rốt cuộc hai người ở bên nhau từ khi nào vậy?"
Giang Đề: "…"
Giang Đề vẫn còn có thể chiến đấu.
Cậu cố giữ bình tĩnh, cứng nhắc đáp: "...Không phải là tôi mà, không liên quan gì đến tôi."
"Ồ~~~~"
"Được được được, không phải cậu."
"Sao Wither có thể là vợ của Hiệt Thần được chứ? Mặc dù hôm nay cậu ấy và Hiệt Thần mặc đồ đôi nhưng tuyệt đối chúng ta không được hiểu lầm rằng hai người họ là một cặp. Đúng chưa?"
"Đúng đúng đúng, không tin lời đồn, không truyền tin đồn, chờ đến khi đương sự chó đội vợ chính thức công khai danh tính đã."
Giang Đề càng đơ hơn: "…"
Tại sao cả Liên Minh lại đối xử với cậu như thế này?
Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất hy vọng tìm thấy một kẽ nứt.
Nếu có thì nhất định cậu phải tách nó ra rồi chui vào trong.
***
Về cơ bản câu trả lời mập mờ của Trần Hiệt được xem như một sự thừa nhận công khai về chuyện tình cảm của mình, chỉ là anh chưa nói rõ đối tượng yêu đương là Giang Đề mà thôi.
Nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu điều đó.
Sau chuyện này, mọi câu hỏi tiếp theo đều trở nên nhạt nhẽo, không còn hứng thú nữa.
Không lâu sau, phần hỏi đáp kết thúc là đến lượt mở hộp mù và đập trứng vàng.
Vì có quá nhiều quả trứng vàng và thời gian sự kiện lại có hạn nên Trần Hiệt chỉ có thể đập mười quả.
Chỉ được chọn mười quả có nghĩa là anh phải lựa chọn thật cẩn thận.
Khi Trần Hiệt tỉ mỉ chọn lựa, khán giả dưới sân khấu cũng nín thở chờ đợi.
Còn Giang Đề thì căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng liên tục cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đập trúng cậu.
Chỉ cần không bị đập trúng, sau này nhất định cậu sẽ đến chùa thắp hương thật nhiều để tạ ơn Quan Âm Bồ Tát.
Trần Hiệt cầm cây búa nhỏ, vừa chọn trứng vàng vừa liếc nhìn Giang Đề mấy lần.
Sau đó anh phát hiện mức độ căng thẳng của cậu tỷ lệ thuận với khoảng cách giữa búa và trứng vàng.
Càng đến gần thì biểu cảm của Giang Đề càng căng thẳng.
Trần Hiệt khẽ mím môi rồi bất ngờ giơ búa lên đập vỡ quả trứng vàng một cách rất tùy ý.
Quả trứng vỡ tan.
Mọi người xung quanh phấn khích vươn cổ ra nhìn, chỉ có Giang Đề suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
Trần Hiệt nhịn cười lấy ra một tấm thẻ từ trong trứng rồi đọc to: "Đây là quà của Dragon."
Giang Đề thở phào nhẹ nhõm, vững vàng ngồi lại.
Nhưng ngay sau đó cậu đột nhiên nhận ra một điều.
"Anh Bắc Nam."
"Sao thế?"
"Mọi người đều ghi tên lên quà à?"
Triệu Bắc Nam nhìn cậu như nhìn một tên ngốc: "Chứ sao nữa? Không ghi thì ai biết quà đó là của cậu được?"
Giang Đề im lặng một lúc rồi nói: "Em… Không ghi."
"Không sao đâu, không có gì to tát cả." Triệu Bắc Nam tưởng cậu lo Trần Hiệt không nhận ra quà của mình nên bèn vỗ vai trấn an, "Mọi người đều ghi tên, chỉ có cậu không ghi. Thế nên nếu đập trúng quà không có tên thì chắc chắn là của cậu rồi."
Giang Đề: "…"
Cậu tự cảm thấy mình ngu quá.
Ban đầu còn mong mình không ghi tên thì có thể thoát nạn nhưng bây giờ nghĩ lại thấy thật nực cười.
"Tiếp theo là… Quà của Thất Liễu. Hiệt Thần mau mở ra xem nào?" MC trên sân khấu nói.
Giang Đề lại được thở phào thêm một chút. May quá, vẫn chưa tới lượt mình.
Trần Hiệt mở quả trứng ra, bên trong là một cuộn tranh.
MC lật tấm thiệp quà lại: "Wow~ đây là một bức tranh Trung Quốc. Thất Liễu nói tên bức tranh là Bạch Vân Thương Cẩu."
Bạch Vân Thương Cẩu?
Tên hay thật, nghe là biết một bức tranh đẹp rồi.
Trần Hiệt cầm bức tranh quan sát kỹ một hồi rồi tháo dây ra, từ từ mở rộng.
Có núi.
Có nước.
Có mây trắng và bụi hoa.
Được đấy, quả thật là một bức tranh sơn thủy thôn quê đầy thi vị và tao nhã.
Không chỉ vậy mà ở chính giữa bức tranh còn có một chàng công tử trẻ tuổi đang câu cá.
MC nói: "Mở hết ra xem xem, hắn câu được gì thế?"
Trần Hiệt mở rộng tranh ra xong trải phẳng.
Toàn bộ khán giả nín thở.
Câu được gì à?
"Ủa, sao lại câu được Wither?"
Ngay cả MC cũng hoài nghi mắt mình có vấn đề.
Rồi cô phát hiện ra một chuyện khác—
Chàng công tử đang câu cá chẳng phải là Trần Hiệt sao?
"Bạch Vân Thương Cẩu, Pray câu Wither!!"
Giang Đề: "???"
Trần Hiệt: "…"
Một bức tranh Trung Quốc tao nhã, đến giữa chừng lại bất ngờ biến thành tranh tấu hài.
Đây là sự kết hợp giữa nghệ thuật truyền thống và meme hiện đại hả?
Cả hội trường cười như sấm, chỉ có Giang Đề là trông không vui chút nào.
Cậu đen mặt nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ Thất Liễu hả? Đợi đấy xem tôi xử cậu thế nào!
MC cười đến phát nghẹn, hỏi Trần Hiệt: "Cậu thấy bức tranh này thế nào?"
Trần Hiệt khẽ cong môi, vừa cuộn tranh lại vừa nói: "Rất chân thực, có thể treo ngay đầu giường."
"Phụt— Hahahahaha!!"
Giang Đề: "…"
Cậu cúi gập người xuống trốn đi, hai tay ôm tai đang nóng rực.
Rồi cậu thở dài một hơi, tự nhủ chỉ cần Trần Hiệt đập tiếp một quả trứng nữa rồi sự chú ý sẽ rời khỏi mình thôi.
Nhưng thực tế chứng minh rằng, khi một người bắt đầu tấu hài thì chẳng ai còn bình thường nữa.
Quả trứng tiếp theo, Trần Hiệt đập ra một con vẹt.
Con vẹt sống động vô cùng, Trần Hiệt cầm lên hỏi: "Xin chào, cậu tên gì?"
Con vẹt: "Chào anh, tên tôi là chó Hiệt."
Trần Hiệt: "…"
Giang Đề cũng không nhịn được cười theo mọi người.
Trần Hiệt lại hỏi: "Cậu đã ăn chưa?"
Con vẹt: "Anh và vợ anh ăn chưa?"
Trần Hiệt quay đầu nhìn Giang Đề.
Cùng lúc đó, ánh mắt cả hội trường cũng đổ dồn về phía cậu.
Giang Đề hóa đá: "…"
Ngay cả con vẹt cũng cà khịa cậu, bữa tiệc sinh nhật này cậu không muốn ở lại thêm giây nào nữa!
Trần Hiệt nén cười đặt con vẹt vào lồng rồi tiếp tục đập trứng.
Cuối cùng, một quả trứng chứa bộ mô hình được mang lên sân khấu.
Nó quá lớn nên không thể nhét vào trứng vàng, phải có tới bốn, năm nhân viên cùng nhau khiêng lên.
Tất cả mọi người sững sờ.
Đó thật sự là một bộ mô hình cao lớn uy phong mang phong cách cơ khí kim loại, có thể chuyển động, phát sáng, lại còn phát ra âm thanh.
Quan trọng nhất nó là phiên bản tái hiện hoàn hảo bộ skin yêu thích nhất của Trần Hiệt trong game, được thiết kế riêng theo số đo của anh.
Không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của bộ mô hình, Trần Hiệt cũng vậy.
Có thể thấy rõ ràng, anh rất thích nó.
Nhưng Trần Hiệt càng thích thì Giang Đề càng thấy mất mát.
Sắp đến quả trứng cuối cùng rồi, mong là đừng trúng của mình.
Mà cũng không phải…
Cậu cũng có một chút mong chờ.
Cậu thật sự muốn biết Trần Hiệt sẽ phản ứng thế nào khi mở quà của mình.
Nhưng vấn đề là… Thật sự những thứ đó rất xấu hổ…
Suy nghĩ trong đầu cậu chồng chéo lên nhau rồi quyết định che mắt không dám nhìn.
Bụp!
Quả trứng cuối cùng bị đập vỡ.
MC cầm tấm thiệp bên trong nhìn qua rồi nói: "Món quà này không ghi tên. Không biết ai đã tặng nhỉ?"
Trần Hiệt khựng lại, khóe môi hơi nhếch lên.
Cậu trai dưới khán đài cũng cứng đờ.
Quần què, sợ cái gì là cái đó tới…
Trần Hiệt lấy từ bên trong một chiếc hộp màu đen tuyền ra, ước lượng sức nặng một chút, cũng khá nặng.
Sau đó anh mở nắp hộp ra thì phát hiện bên trong có hai món đồ.
Một là chiếc hộp nhỏ hình vuông bằng nhung.
Còn món kia hình như là một cuốn sách, khá dày.
Nhưng khi Trần Hiệt cầm lấy chiếc hộp nhung nhỏ, người dẫn chương trình liền đưa tay qua định lấy cuốn sách.
Trần Hiệt xoay xoay chiếc hộp nhung nhỏ vài lần, cảm thấy trông thứ này rất quen mắt.
Một lát sau cuối cùng anh cũng nhớ ra, chẳng phải trong vụ hỏa hoạn ở căn cứ hai hôm trước, Giang Đề đã liều mạng mang thứ này ra từ trong biển lửa sao?
Lúc đó Trương Hách Lượng còn định giật lấy nhưng đứa nhỏ kia liền ôm chặt không buông.
Trần Hiệt lưỡng lự quá lâu khiến khán giả bên dưới bắt đầu sốt ruột.
Cuối cùng cũng nhận ra điều đó, anh liếc nhìn chàng trai đang ngồi thẳng tắp với gương mặt đỏ ửng từ sớm. Dưới ánh mắt vừa chống cự vừa thấp thoáng mong chờ của đối phương thì anh chậm rãi mở chiếc hộp.
Và thế là tất cả những người có mặt làm chứng đều nhìn thấy — Sừng sững bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn bạc.
Kiểu dáng có thể dễ dàng nhận ra là dành cho nam giới.
Rất đơn giản, chia làm hai lớp, lớp ngoài khắc hình mặt trời, lớp trong khắc một vài chữ Latin.
Người dẫn chương trình hít mạnh một hơi rồi nói: "Gan thật đấy, dám tặng nhẫn luôn. Đây là đang tỏ tình với Hiệt Thần sao?"
Trần Hiệt không nói gì, ánh mắt trở nên trầm lắng, đầu ngón tay chầm chậm vuốt qua chiếc nhẫn hết lần này đến lần khác.
Người dẫn chương trình lại hỏi: "Rốt cuộc là ai tặng vậy?"
Anh khẽ bật cười một tiếng, trong đáy mắt ánh lên sự dịu dàng: "Không biết."
Không biết.
Nhưng Trần Hiệt không hề do dự mà đeo luôn chiếc nhẫn đó vào ngón giữa bàn tay trái.
Vừa khít.
Rồi anh nhìn về một hướng, ánh mắt dịu dàng với khóe môi cong lên: "Mọi người đều thấy rồi đấy, là em ấy chủ động cầu hôn trước."
Giang Đề chớp mắt mấy cái, mặt không cảm xúc.
Cậu nghe thấy có người nói: "Mẹ nó, tiến triển nhanh thật, mới đó đã cầu hôn rồi."
Lại có người nói: "Ai mà ngờ được lại là Wither chủ động trước nhỉ."
Vẫn còn người nói: "Quá là dũng cảm…"
Giang Đề lặng lẽ đeo khẩu trang lên, nhắm mắt lại đầy xấu hổ, đôi tai lộ ra vẫn đỏ bừng.
Cậu thề sau này sẽ không chơi với đám người này nữa, ai cũng xấu tính cả.
Trên sân khấu khi mở hộp bất ngờ, bên trong là một chiếc nhẫn. Người dẫn chương trình không nhịn được liền nhắc nhở Trần Hiệt.
"Hiệt Thần, Withe... À không, người ẩn danh này không chỉ tặng cậu nhẫn cầu hôn mà còn tặng kèm một quyển sách nữa. Cậu thử mở ra xem sao?"
Giang Đề đột nhiên mở to mắt, ánh mắt từ thẹn thùng biến thành xấu hổ pha lẫn phẫn nộ và kinh hoàng.
Trần Hiệt nhìn thấy ánh mắt bất thường của bạn nhỏ nên bàn tay đang định mở cuốn sách liền dừng lại.
Anh liếc vào bên trong.
Thật ra chính xác mà nói thì đây không phải sách mà là một album ảnh…
"Không mở được rồi." Trần Hiệt lập tức đóng hộp lại nói: "Bất ngờ này là của tôi, không liên quan đến mọi người."
"Xì~~"
Dưới sân khấu vang lên một loạt tiếng xì xào trách anh keo kiệt.
Cuối cùng Giang Đề cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc đỏ trên tai dần nhạt đi.
Triệu Bắc Nam đưa cho cậu một tờ giấy, nói: "Bé Đề, cậu đổ nhiều mồ hôi quá đấy."
Cậu không nhận lấy mà chỉ tháo khẩu trang xuống xoa xoa gương mặt cứng đờ.
Mẹ nó, như muốn mất mạng vậy, sớm biết thế này thì chẳng tặng gì cho rồi.
***
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, EOG làm chủ mời mọi người trong Liên Minh đi ăn chơi đến tận ba giờ sáng mới giải tán.
Trần Hiệt đưa mọi người về xong quay lại phòng chờ nhìn thấy Giang Đề đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong cong.
Điện thoại nằm trên ngực còn đang mở nhạc game.
Anh cầm lên xem, hóa ra là trò chơi nuôi thú cưng trên cộng đồng Khư Mang.
Giang Đề nuôi một con mèo đang làm nhiệm vụ kiếm tiền.
Ban đầu thì chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng khi Trần Hiệt vô tình bấm vào trang cá nhân của Giang Đề thì anh sững sờ phát hiện ở phần "Tình trạng quan hệ" có hai chữ: [Đang yêu]
Anh chạm vào hai chữ này lập tức hiện ra hai avatar quen thuộc, trong đó có một cái là của anh.
Nhưng mũi tên một chiều chứng tỏ mèo của Giang Đề chỉ đang yêu đơn phương.
Trần Hiệt nhìn một lúc rồi quay về trang chủ xem thêm thông tin khác.