Tim ta giật thót.
"Có lẽ béo lên một chút."
Hôm nay ta đã cố ý vẽ lông mày và trang điểm giống tỷ tỷ, vậy mà bà ta chỉ gặp nàng một lần, đã có thể nhận ra khác biệt sao?
"Không liên quan đến béo hay gầy." Lương phi hờ hững nói, "Là ánh mắt hiền lành hơn."
"Như vậy rất tốt, trông thuận mắt hơn nhiều."
Ta cười gượng, không biết nên trả lời thế nào.
"Hai đứa cãi nhau à?"
Lương phi đột nhiên đổi chủ đề, ánh mắt sắc bén lướt qua ta, rồi dừng trên người Ninh vương.
Ninh vương đáp trước:
"Chúng con rất tốt, không phiền mẫu phi bận lòng."
"Vậy tại sao vẫn chưa viên phòng?"
Lương phi bỗng nhiên cao giọng, giọng nói sắc bén, "Là ngươi không làm được, hay là nó không chịu?"
Gương mặt Ninh vương sa sầm:
"Người quản nhiều quá rồi."
Hắn đứng dậy, quay sang ta:
"Phu nhân, chúng ta đi."
"Tống Cảnh Dật!"
Lương phi giận dữ quát, "Bản cung còn chưa nói xong!"
Ninh vương không để ý, đưa tay về phía ta.
Ta không ngờ hắn và mẫu phi lại cãi nhau, vội vàng đứng dậy muốn đi theo.
Lương phi lạnh lùng nói:
"Để nó đi, Giang Yên ở lại. Bản cung còn chuyện muốn nói với nó."
Ta lập tức cảm thấy khó xử.
"Là con không làm được."
Ninh vương mặt lạnh băng, "Người còn muốn biết gì nữa?"
Lương phi lập tức đứng bật dậy.
Cung nữ trong Trường Xuân cung nhanh chóng đóng chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng khép kín.
"Mắt không thấy, thân thể cũng vô dụng?"
Bà ta đứng trước mặt Ninh vương, giọng điệu đầy khinh thường, "Thái tử đã có bốn đứa con rồi, ngươi không thể tranh giành một chút hay sao?"
Ninh vương khẽ cười lạnh.
"Mắt ngươi bị mù thế nào, ngươi không truy cứu, không báo thù cũng thôi đi. Nhưng ngươi đã thành thân, đến cả chuyện viên phòng sinh con cũng không dám?"
"Tống Cảnh Dật, ngươi quá vô dụng rồi! Ngươi chính là một kẻ nhu nhược!"
Ta sững sờ nhìn Lương phi.
Không ngờ bà ta lại cho rằng nguyên nhân Ninh vương chưa viên phòng là vì… hắn không làm được?
"Tùy người nghĩ thế nào cũng được."
Giọng Ninh vương lạnh lẽo, nhưng trong đó lại lộ ra sự thất vọng đến mức khiến người khác đau lòng.
Ta nắm lấy tay hắn, muốn an ủi hắn một chút.
Hắn thoáng giật mình, rồi nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
"Cho các ngươi ba tháng."
Lương phi nhìn ta, giọng điệu đầy ép buộc:
"Nếu ngươi không có thai, bản cung sẽ chọn thiếp thất cho nó. Một người không được, thì mười người. Mười người không được, thì một trăm người!"
Ta mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
"Con nói lại một lần nữa."
Giọng Ninh vương kiên quyết, từng chữ như đinh đóng cột:
"Chuyện của con, con tự có chủ trương."
Hắn kéo cửa, dẫn ta rời khỏi Trường Xuân cung.
Đón lấy ánh mặt trời, ta mới cảm thấy cả người ấm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thac-gia/chuong-8.html.]
13
Không biết có phải vì Ninh vương và Lương phi cãi nhau hay không, mà buổi chiều, thái tử đã gửi thiệp mời đến.
Là tiệc đầy tháng của đứa con thứ tư của hắn.
Ta chuẩn bị lễ vật, rồi hỏi vương gia xem ta có thể không đi hay không.
"Ta cũng không đi." Ninh vương thản nhiên đáp, "Chỉ cần gửi lễ vật đến là được."
Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó sai Thúy Quyên báo tin cho tỷ tỷ, không được theo Mẫn Thì Dĩ đến phủ thái tử dự tiệc.
Chiều đó, quản gia của phủ thái tử đích thân đến mời.
Ninh vương vẫn từ chối.
Quản gia mặt sa sầm, rời đi mà không nói gì thêm.
Sáng hôm sau, ta nhận được tin—tỷ tỷ vẫn theo Mẫn Thì Dĩ đi.
"Nàng ta điên rồi sao!" Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Thúy Quyên, "Ngươi lập tức đi tìm nàng ta, bảo nàng ta về nhà ngay!"
Ta trở về nhà chờ cả buổi, nhưng tỷ tỷ vẫn không xuất hiện.
Tức giận đến cực điểm, ta đập vỡ chiếc bình hoa mà nàng ta yêu thích nhất.
Mẫu thân ôm chặt ta, vừa khóc vừa nói:
Hồng Trần Vô Định
"Chiều nay ta sẽ tìm nó, thay con đánh nó."
"Mẫu thân." Giọng ta khàn hẳn đi, "Nàng ta đang nghĩ cái gì vậy? Nàng ta có phải muốn ta c.h.ế.t không?"
"Ai muốn ngươi c.h.ế.t chứ?"
Tỷ tỷ xông vào cửa, sắc mặt không vui.
"Thái tử đích thân gửi thiệp mời, vợ chồng chúng ta được mời, ta có thể không đi sao?"
"Chát!"
Ta giáng cho nàng một bạt tai.
Tỷ tỷ nổi giận, "Ngươi dám đánh ta! Ngươi tưởng ta không dám đánh lại sao?"
Mẫu thân và Thúy Quyên vội vàng kéo chúng ta ra.
Ta vén tay áo, để lộ vết sẹo dài trên cánh tay:
"Ngươi có còn là tỷ tỷ của ta không? Ngươi gây ra chuyện tráo đổi hôn sự, ta đã vất vả tìm cách xử lý hậu quả."
"Ngươi có thể nghĩ cho ta một lần không? Vết sẹo này, ngươi quên rồi sao?"
Tỷ tỷ sững người, cơn giận trên mặt lập tức tan biến.
"Ta… ta quên mất chuyện đó rồi."
Nàng muốn bước tới đỡ ta, giọng lí nhí:
"Ta thực sự quên rồi, ngươi đáng lẽ nên nhắc ta trước chứ."
Ta giận đến mức ngồi phịch xuống ghế.
Vết sẹo này là do thái tử để lại.
Đêm tân hôn, Ninh vương hỏi ta vì sao biết tính hắn tốt.
Ta đã nhắc đến chuyện lần đó ở Trạm Hà Nguyên, khi một tiểu nhị sơ ý làm đổ canh lên người hắn, hắn không tức giận mà còn an ủi đối phương.
Nhưng sự thật là—hôm đó, ta và tỷ tỷ cũng có mặt.
Hôm đó, thái tử uống say, khi đi ngang qua nhã gian của chúng ta, nhìn thấy ta thì nảy sinh ý đồ xấu, xông đến kéo ta.
Ta cầm chén trà hất vào mặt hắn, hắn lập tức rút kiếm định g.i.ế.c ta.
Đúng lúc đó, Ninh vương đi ngang qua cửa phòng.
Hắn không nhìn thấy, nhưng nghe được giọng của thái tử, liền cất tiếng:
"Hoàng huynh cũng ở đây sao?"
Thái tử sợ Ninh vương phát hiện mình đang làm chuyện bậy bạ, lập tức kiềm chế cơn giận.
"Ngươi cũng đến đây à?"
"Tiểu nhị lỡ tay làm ướt áo ta."
Ninh vương có chút chật vật kéo vạt áo bị ướt lên.
Thái tử nhìn y phục ướt sũng của hắn, ánh mắt cảnh giác dần biến mất.
Hắn tiện tay vứt thanh kiếm sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi khoác vai Ninh vương rời đi.
Nhờ vậy, ta mới thoát nạn, lén lút rời khỏi tửu lâu từ cửa sau.