Thái Hậu, Thỉnh Tự Trọng

Chương 11



Tống Tri Thận vốn có chút u sầu, không nhịn được cười ra tiếng: "Thái Hậu, người nghĩ đi đâu vậy? Vi thần tháng sau sẽ đến Giang Nam nhậm chức."

Ra là vậy. Ta vừa rời khỏi triều đình, đã không còn rõ về động thái của triều đình nữa rồi.

Nhưng Tống Tri Thận có thể đưa ta đến Giang Nam sao?

Hắn nói chỉ cần ta nguyện ý, hắn sẽ nghĩ cách.

Ta không biết hắn có thể nghĩ ra cách gì.

Cách của hắn có lẽ sẽ liên lụy đến hắn, có lẽ ta phải trốn đông trốn tây, đổi tên ẩn tích, hoặc có lẽ hắn đã làm giao dịch gì đó với Tiểu Hoàng Đế.

Ta từ chối hắn.

Bởi vì, ta sợ cái cảm giác không thể kiểm soát được vận mệnh của mình.

Tống Tri Thận rất thất vọng.

Trước khi quay người rời đi, ta gọi hắn lại: "Ngươi tháng sau mới đi sao? Vậy... trước khi đi, có thể mua chút đồ ăn ngon, đến hoàng lăng thăm ta được không?"

Tống Tri Thận ngẩn người, sau đó mày mắt cong cong, khẽ cười.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng: "Phải làm sao đây? Ta đã không muốn đi nữa rồi."

Người này, sao lại không biết tránh hiềm nghi chứ.

Sau khi Tống Tri Thận đi, ta trở lại xe ngựa, Tiểu Đào mặt đỏ bừng: "Thái Hậu yên tâm, Tiểu Đào tuyệt đối sẽ không phản bội ngài."

Phúc Lộc cũng lập tức giơ tay thề: "Phúc Lộc thề c.h.ế.t trung thành với Thái Hậu."

Một thái giám, một cung nữ, hai cái bọc, đó là tất cả của ta.

Cuộc sống ở hoàng lăng đơn điệu, nhưng cũng không đến nỗi tẻ nhạt.

Nơi này núi non sông nước cảnh vật đều đẹp.

Ban ngày, ta dẫn Tiểu Đào Phúc Lộc lên núi trồng rau, nhặt nấm.

Buổi tối, ta ngồi trên giường xem thoại bản Tống Tri Thận tặng.

Đôi khi xem đến nhập tâm, ta sẽ thức cả đêm, đến khi chân trời ửng hồng, mới lưu luyến không rời đi ngủ.

Hơn mười ngày sau, Tống Tri Thận mang theo hai cái bọc lớn đến thăm ta.

Một bọc đựng đủ loại đồ ăn vặt ngon, một bọc đựng quần áo.

"Ta cứ tưởng ngươi phải đến cuối tháng mới đến chứ." Ta một tay xách giỏ, một tay cầm củ khoai lang vừa nướng xong.

"Có muốn ăn không?" Ta đưa củ khoai lang nướng cho hắn.

Hắn mỉm cười nhìn ta: "Thấy Thái Hậu ở đây sống rất vui vẻ, vi thần cũng yên tâm rồi."

"Cũng nhờ có những quyển sách ngươi tặng ta, ta tối nào cũng xem." Ta cười hì hì.

Lương thực, tinh thần đều có rồi, vật chất có thể tự cung tự cấp, cuộc sống quả thực rất vui vẻ.

Hắn vươn tay dịu dàng lau khóe miệng ta: "Vi thần hai ngày nữa sẽ đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhanh vậy sao? Không phải nói tháng sau mới đi?"

"Giang Nam xảy ra bạo loạn, ta phải đi sớm."

"Vậy khi nào người sẽ trở lại?"

Hắn lắc đầu, nói có lẽ phải vài năm, cũng có thể cả đời này không trở lại.

Trong lòng ta bất an, củ khoai lang nướng trong miệng bỗng chốc đắng ngắt khó nuốt.

"Tư Kỳ... hắn thế nào rồi?" Trước khi đi, ta ấp úng hỏi hắn.

Việc để hắn đi Giang Nam dẹp loạn, là sự trừng phạt đối với hắn. Vậy Tư Kỳ thì sao? Chắc chắn hắn cũng bị phạt rồi.

"Hắn đã đến doanh trại Tây Bắc."

Trên núi càng lúc càng lạnh, trong cung cho người mang đến hai lần đồ, một lần là chăn bông áo ấm dày để chống chọi mùa đông, một lần là cháo Lạp Bát hôm nay.

Áo quần và chăn bông ta nhận lấy, cháo Lạp Bát ta đưa cho vị thái giám già thủ lăng.

Đã mùng 8 tháng Chạp rồi à.

Có lẽ, năm nay sẽ phải ăn Tết ở đây thôi. Không biết họ sẽ giam ta ở đây bao lâu, chẳng lẽ là cả đời sao?

Đêm khuya, gió rất lớn. Bên ngoài cây cối xào xạc.

Ta hiếm khi mơ thấy kiếp trước.

Kiếp trước, tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, không có tiền thuê nhà, mặt dày mày dạn ở chung với bạn cùng phòng trong một căn nhà dân do bạn trai cũ của cô ấy thuê cho chúng tôi.

Hai đứa tôi không muốn nợ ân tình của đối phương, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều là nghĩ cách kiếm tiền trả nợ.

Thật ra bạn cùng phòng còn khó xử hơn tôi.

Hai người họ chia tay vì bạn trai cũ ngoại tình, lúc chia tay cô ấy đứng ở vị trí đạo đức cao hơn, rất cứng rắn, trả lại hết những thứ mà đối phương mua cho cô ấy, còn tuyên bố sẽ không bao giờ qua lại với nhau.

Nhưng thực tế đã giáng cho cô ấy một đòn mạnh.

Để không phải ngủ ngoài đường, cô ấy đành nhẫn nhục, lợi dụng chút ít xấu hổ còn sót lại của gã đàn ông ngoại tình, ngầm cho phép hắn trả tiền thuê nhà và tiền đặt cọc ba tháng đầu.

Lúc đó chúng tôi sống khổ sở khó khăn, nhưng lại kỳ lạ mà rất vui vẻ.

Thời gian vui vẻ nhất là vào buổi tối ngày 15 hàng tháng, khi nhận lương.

Chúng tôi sẽ ngồi trên giường, nhìn con số trên thẻ ngân hàng của mình, cầm máy tính tính đi tính lại không biết chán, tính xem khi nào chúng tôi có thể trả hết nợ.

"Tháng sau nhận lương là chúng ta trả hết nợ rồi." Tôi giơ tay hô lớn, "Yeah, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội đi ăn nhà hàng rồi."

"Tớ muốn ăn lẩu, lẩu riêu cua." Bạn cùng phòng nói.

"Được, vậy tớ phải gọi một phần gầu bò, còn có ngó sen nữa." Tôi nói.

Nhưng, tôi không đợi được đến ngày nhận lương tháng sau, đã không hiểu tại sao mà xuyên không rồi.

Trả hết nợ trở thành nhiệm vụ vĩnh viễn không thể hoàn thành của tôi, khiến tôi luôn canh cánh trong lòng.

Trong mơ, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày rằm nhận lương.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nhưng tôi phát hiện lương của mình bị tính thiếu.