Sau đó không biết từ lúc nào, ta đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, ta vẫn đang duy trì tư thế tay sờ lên mặt tiểu hoàng đế, mặt đối mặt với hắn.
Mà tiểu hoàng đế lại còn đang mở mắt, ngây ngô cười!
Ta sợ đến mức nhảy dựng lên.
Người này, không phải là cả đêm không ngủ chứ?
"Thái hậu, ta phải đi rồi." Hắn ngồi dậy, nhìn ta, sau đó kéo ta vào lòng, ôm chặt.
Người hắn vẫn còn rất nóng.
"Người sốt thành như vậy rồi, đi được sao?"
"Hôm nay nhất định phải hồi cung." Hắn khẽ nói.
Trên má nóng lên, là tiểu hoàng đế bất ngờ hôn ta một cái.
Ta có chút xấu hổ giận dữ, lập tức đẩy hắn ra.
Tiểu hoàng đế cười lớn, vui vẻ mặc quần áo.
Hắn vẫn còn mơ màng choáng váng, ra đến cửa còn đập đầu vào khung cửa, bước chân xiêu vẹo.
Nhưng hắn nhất quyết phải đi, đi còn rất vội, thậm chí còn không kịp ăn sáng.
Buổi chiều khi ta và Tiểu Đào, Phúc Lộc bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, ta cuối cùng cũng biết nguyên nhân rồi.
Lúc đó, Phúc Lộc ôm một đống củi đã chẻ sẵn, lảo đảo chạy vào.
"Thái hậu thái hậu, bên ngoài có rất nhiều người đến, đều là trọng thần triều đình." Trên mặt Phúc Lộc không biết là vui mừng nhiều hơn hay là kinh hãi nhiều hơn.
"Họ đang quỳ ở bên ngoài sân."
Văn võ bá quan tề tựu ở hoàng lăng, quỳ thỉnh ta hồi cung.
Bởi vì Thiền sư Huệ Năng nói, đuổi thái hậu ra khỏi hoàng cung, là bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.
Cho nên bạo loạn ở Giang Nam, trộm cắp ở kinh thành, kẻ chủ mưu mới phải chịu cảnh một người người điên một người ngốc.
Để dẹp yên tai họa, nhất định phải cung thỉnh Thái Hậu hồi cung.
Triều thần vốn còn đang bàn bạc, nên phái ai đi đón Thái Hậu, ai ngờ trong cung truyền ra tin Hoàng Thượng bệnh nặng.
Thái y nói Hoàng Thượng đã sốt đến nói sảng, miệng không ngừng lẩm bẩm xin lỗi Thái Hậu.
Triều thần sợ hãi, không dám chần chừ nữa, lập tức hăng hái tiến cử, tranh nhau chạy về hoàng lăng.
Hoàng lăng của triều ta tuy không xa hoàng cung, nhưng cũng làm khó bọn họ phải chạy nhanh đến nơi, đến một ngụm trà cũng không kịp uống, đã quỳ xuống trong tuyết.
Cũng không trách bọn họ sợ hãi, vừa đến đã quỳ xuống.
Bởi vì bọn họ đón ta hồi cung không phải để ta tiếp tục làm Thái Hậu, mà là muốn ta làm Hoàng Hậu.
Thiền sư Huệ Năng nói thiên hỏa đã thiêu rụi tẩm cung của Thái Hậu, ta trở về cung không thể làm Thái Hậu được nữa.
Không thể làm Thái Hậu, mà nhất định phải là người phụ nữ tôn quý nhất trong hoàng cung, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là Hoàng Hậu.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ngày thứ hai sau khi ta hồi cung, bệnh tình của tiểu Hoàng Đế đã có chuyển biến tốt.
Đây là kết quả của việc ta chăm sóc chu đáo, tận tâm hầu hạ. Triều thần lại đều cho rằng đó là do ta hồi cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày thứ sáu, triều đình nhận được tấu chương do Tống Tri Chỉ từ Giang Nam gửi về.
Tấu chương báo, bạo loạn ở Giang Nam đã được dẹp yên, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Ngày thứ mười, Tây Bắc cũng truyền đến tin vui. Tư Kỳ b.ắ.n c.h.ế.t Nhị Hoàng Tử của Khương tộc, Khương tộc nguyên khí đại thương.
Trước Tết Nguyên Tiêu, bệnh điên của Đại Trịnh Vương đã khỏi, la hét đòi chủ trì đại hôn cho Hoàng Thượng.
Đêm tân hôn, tiểu Hoàng Đế mặc một thân hồng y, còn tuấn tú hơn cả người trong tranh bước ra.
Ta cảm thấy mọi thứ dường như đang nằm mơ, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn ngồi bên cạnh ta, trên người còn vương vấn mùi rượu nhàn nhạt.
"Vì sao lại cưới ta?"
"Thích nàng, muốn mãi mãi ở bên nàng."
"Thẩm Ngọc Anh đi đâu rồi?"
"Dưỡng thương xong thì đi rồi."
Ừm, hai câu trả lời này miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu đi.
"Đến lượt ta rồi. Tống Tri Chỉ đã tặng cho nàng cái gì?"
"Hừ, chàng còn dám hỏi à. Người ta biết ta kết hôn, đều biết tặng quà, chàng thì chẳng tặng gì cả."
Tiểu Hoàng Đế càng lúc càng đến gần, giọng nói trầm thấp: "Ta tặng bản thân ta cho nàng."
Hắn ôm lấy ta, cùng ta lăn xuống giường.
Rèm trướng buông xuống, bóng người trong trướng lay động.
Ta bị tiểu Hoàng Đế nắm lấy tay, bị ép buộc vuốt ve khắp người hắn. Từ cổ đến vai, từ n.g.ự.c đến bụng...
Hắn vẫn còn truy hỏi Tống Tri Chỉ tặng cái gì, ta có thích không.
Ta cố ý trêu hắn: "Đều là những quyển thoại bản được Thám Hoa Lang chọn lựa kỹ càng, rất hợp ý ta."
"Thư sinh yêu tiểu thư Tướng Phủ, tướng quân để ý nữ phu tử, thế tử si mê tiểu nha hoàn... những câu chuyện trong thoại bản, trẫm có thể cùng Hoàng Hậu diễn lại từng cái, nương nương có thích không?"
***
**Ngoại truyện: Hoàng Đế**
Lần đầu tiên ta tham gia cung yến là vì giúp Trịnh Vương Thế Tử phá một vụ án.
Lúc đó ta 17 tuổi, chỉ là một tiểu lại ở Đại Lý Tự.
Trịnh Vương Thế Tử là Đại Lý Tự Thiếu Khanh.
Ông tổ phụ của ta và ông tổ phụ của Trịnh Vương Thế Tử là anh em họ, tuy rằng chúng ta đều coi là hoàng tộc, nhưng quan hệ thật ra đã rất xa rồi.
Trịnh Vương gia là thúc phụ của Hoàng Đế, đức cao vọng trọng.
Ông biết ta là người phá án, lại biết thân phận của ta, liền liên tục khen ngợi.
Nói cái gì mà mấy chục năm nay, hoàng tộc cuối cùng cũng đợi được một vị thiếu niên anh tài.
Cung yến lần đó chính là do ông dẫn ta đi.
Trong cung yến, ta gặp được vị Hoàng Đế say mê luyện đan tu tiên kia.
Ông ta ôm một cây phất trần, cúi gằm đầu.