Thái Hậu, Thỉnh Tự Trọng

Chương 5



Thực ra Phúc Lộc đã đến báo cáo với ta rồi.

Hắn nói Hoàng đế chỉ một lòng luyện công, không hề để ý đến Thẩm Ngọc Anh.

Ta biết Hoàng đế nhỏ tuổi cố ý, có lẽ là muốn dùng cách này để khuyên Thẩm Ngọc Anh rút lui.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thủ Phụ liền đặc biệt nhắc đến tôn nữ mình, nói sau khi Thẩm Ngọc Anh về nhà đã hết lời khen ngợi Hoàng thượng, nói người tuổi trẻ anh dũng, cần cù chăm chỉ.

Ta thầm cười trong bụng, Tiểu Hoàng đế lúc này chắc sắp tức đến nổ phổi rồi nhỉ?

"Ai gia cũng rất thích Thẩm tiểu thư." Ta khẽ mỉm cười, "Trong cung lạnh lẽo, nếu Thẩm tiểu thư có thể thường xuyên vào cung bầu bạn, ai gia sẽ rất vui lòng."

Tay tiểu hoàng đế nắm chặt đến mức gân xanh nổi cả lên. Ta đoán, hắn lúc này chỉ hận không thể đ.ấ.m cho ta một phát.

Ta ngừng một chút, rồi từ tốn nói: "Vì vậy, ai gia muốn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, phong làm An Lạc Quận chúa."

"Không biết, ý hoàng thượng thế nào?"

***

Ta bệnh rồi, giống như bị trúng nắng, mà lại có chút không giống.

Buồn nôn, chán ăn, mệt mỏi, lúc ta nằm trên giường chờ thái y, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.

Ta đã lâu không thấy nguyệt sự!

Buồn nôn, nôn ọe, trời ơi, đây chẳng phải là... phản ứng khi mang thai sao!

"Thái hậu, Lý thái y đến rồi." Giọng của Phúc Lộc khiến tim ta đập thình thịch.

"Ai gia không muốn xem bệnh nữa, mời Lý thái y về cho."

"Thái hậu..."

"Ai gia muốn ngủ, các ngươi lui ra ngoài trước đi."

Phúc Lộc dẫn người lui ra. Nhưng ta làm sao ngủ được chứ?

Theo lời Phúc Lộc, nguyên chủ chỉ từng hẹn tiểu hoàng đế, Tống Tri Nghiễn và Tư Kỳ, ba người này, và cả ba đều không tới điểm hẹn.

Vậy thì, đứa bé ta đang mang là của ai?

Không thể nào là lão hoàng đế. Lão hoàng đế tu tiên, hơn hai mươi năm không hề bước chân vào hậu cung.

Ta thậm chí còn nghi ngờ liệu ông ta có phải đã tự thiến rồi không.

Ta trằn trọc không yên, lòng dạ kinh hoàng. Thái hậu có hỷ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?

"Thái hậu..." Bên ngoài rèm trướng truyền đến giọng nói cẩn trọng của Phúc Lộc.

Ta một tay vén rèm lên.

"Ai gia có từng gặp riêng ai không?"

Phúc Lộc dám đảm bảo, trước đây ta chưa từng gặp riêng Tống Tri Nghiễn và Tư Kỳ.

Nhưng hắn lại ngập ngừng nói rằng, ta từng gặp riêng tiểu hoàng đế một lần, chính là vào buổi cung yến mà nguyên chủ gặp hắn lần đầu.

Giữa buổi cung yến đó, công tử tông thất sa sút rời tiệc, nguyên chủ đã lẳng lặng đi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đợi đến khi Phúc Lộc và những người khác tìm thấy nguyên chủ, trong ngự hoa viên tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình nguyên chủ.

"Lúc ngươi nhìn thấy ai gia, ai gia trông thế nào?" Ta sốt ruột hỏi.

"Thái hậu có chút men say, tóc hơi rối, y phục... y phục cũng không chỉnh tề." Phúc Lộc trả lời càng thêm cẩn thận.

Xong rồi, xong rồi, đứa bé này tám chín phần là của tiểu hoàng đế.

Đù má cái tên tra nam kia, rõ ràng đã ngủ với ta rồi mà cứ luôn làm ra vẻ chính khí lẫm liệt, không thể xâm phạm.

Ta tức tối nằm trên giường suy nghĩ đối sách, cả một ngày không hề đến tiền triều.

Chạng vạng tối, tiểu hoàng đế đến Nhân Thọ Cung.

Có lẽ vì ta đã giúp hắn giải quyết chuyện Thẩm Thủ Phụ ép hôn, nên thái độ của hắn đối với ta đã tốt hơn nhiều.

Hắn đứng ngoài rèm, hỏi ta sức khỏe thế nào, tại sao không chịu gặp thái y.

Tên tra nam này, hại ta mang thai, bản thân lại còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ta bây giờ nhìn thấy hắn là một bụng lửa giận.

"Ai gia không sao, hoàng thượng mời về cho."

"Thái hậu... người vẫn còn giận thần sao?"

Giọng điệu của thiếu niên dịu dàng hơn nhiều, cũng không còn tự xưng "trẫm" nữa.

Nhưng ta vẫn cảm thấy phiền muộn, không muốn nghe, không muốn gặp.

"Hoàng thượng về đi, ta buồn ngủ rồi, cũng mệt rồi."

Ta cứ tự mình nói, không hề nhận ra có bóng người đến gần, cho đến khi rèm trướng bị vén lên...

Ta giật nảy mình, kinh ngạc ngồi bật dậy.

Tiểu hoàng đế sững người một chút, vội vàng buông rèm xuống, quay người đi nhanh hai bước.

"Ta... ta đã lỗ mãng." Hắn lắp bắp nói.

Ta nhắm mắt lại, mặt lúc xanh lúc trắng.

Trời nóng nực, ta chỉ mặc mỗi áo yếm và chiếc quần lụa mỏng manh thôi, đồ tra nam nhà ngươi.

"Ta về trước đây, thái hậu nghỉ ngơi cho khỏe."

Làm chuyện xấu rồi định chuồn sao?

"Đứng lại!"

Ta tiện tay vớ lấy một chiếc áo choàng khoác lên người, chậm rãi bước đến trước mặt hắn.

"Hoàng thượng làm sai, một câu lỗ mãng là có thể bỏ qua sao?"

"Thái hậu muốn trách phạt thế nào?" Hắn khẽ cụp mắt xuống.

"Lời hoàng thượng khiển trách ai gia ở thư phòng lần trước, ai gia vẫn còn nhớ như in." Ta cười lạnh, "Hôm đó hoàng thượng một thân chính khí, cứ như thể ai gia là thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Hơi thở của tiểu hoàng đế có chút gấp gáp, dường như muốn mở miệng giải thích.

"Ai gia chẳng qua chỉ bị nam nhân kéo cổ tay một cái thôi." Ta không cho hắn cơ hội mở lời, "Thế mà hoàng thượng đã thấy ai gia phạm phải lỗi tày trời. Vậy còn hoàng thượng bây giờ thì sao? Hoàng thượng tự ý vén rèm của một nữ nhân, còn nhìn thấy dáng vẻ y phục không đủ che thân của người ta, hoàng thượng thấy tội của mình lớn đến đâu?"