Thái Hậu, Thỉnh Tự Trọng

Chương 7



Ta lặng lẽ ôm bụng, vô cùng lo lắng, chẳng lẽ đứa bé trong bụng ghét cha nó?

Khi tiểu hoàng đế gắp cho ta một chiếc bánh há cảo tôm, ta hoàn toàn cứng đờ.

Ta có thể cảm nhận được một dòng nhiệt từ trong cơ thể chảy ra, kèm theo đó là những cơn đau quặn bụng.

"Thái hậu... Người sao vậy?"

Tiểu hoàng đế phát hiện ra sự khác thường của ta.

Ta đỏ hoe mắt, run rẩy đôi môi.

"Con của ta..."

Trong khoảnh khắc, tiếng khóc của ta suýt chút nữa làm sập cả Phúc Ninh Cung của hoàng đế.

Tiểu hoàng đế hoảng hốt bế ta lên giường, vừa sai người truyền thái y.

"Không... không được gọi thái y." Ta ôm chặt lấy áo hắn.

Nhưng, không gọi thái y, sinh mệnh nhỏ bé trong bụng ta còn có thể giữ được sao?

Phải làm sao đây?

"Đừng lo đừng lo, ta sẽ ở đây canh giữ, thái y sẽ không biết người trong màn là ai."

Tiểu hoàng đế vừa nói, vừa ân cần hạ màn xuống.

"Thái hậu, con của người... là chuyện gì vậy?"

"Ngươi đúng là đồ tra nam." Ta khóc càng to hơn, "Không phải tại ngươi thì tại ai? Ta đã hỏi Phúc Lộc rồi, ta chỉ có tiếp xúc riêng với một mình ngươi thôi." Ta vừa khóc vừa tố cáo.

Ta còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài truyền đến tiếng của thái y.

Ta sợ hãi vội vàng hạ màn xuống.

Cách một lớp màn, thái y bắt mạch cho ta.

"Cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là đến kỳ kinh nguyệt, chú ý đừng để bị lạnh, nghỉ ngơi cho tốt."

"Ngươi xem kỹ lại đi, nàng có thai, thai nhi không sao chứ?" Tiểu hoàng đế nói.

"Có thai? Nàng vẫn còn là một cô nương, là xử nữ."

Xử nữ, kinh nguyệt...

Ta lặng lẽ kéo chăn, trùm kín đầu.

Hãy để ta c.h.ế.t đi, hãy để ta c.h.ế.t đi.

Những người trong phòng dường như đã đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, lại có người đi vào, đứng bên giường nhẹ nhàng gọi ta: "Thái hậu, nô tỳ đến hầu người thay y phục."

Là thị nữ Tiểu Đào của ta.

Tiểu Đào giúp ta thu dọn xong, lại dẫn theo hai cung nữ dọn dẹp giường chiếu đã bị ta làm bẩn.

Khi bước ra khỏi cung Phúc Ninh, bên ngoài lại có một chiếc kiệu mềm đang dừng.

"Thái hậu, hoàng thượng đã dặn dò, bảo nô tài đợi người khiêng người về."

Tâm trạng mà ta khó khăn lắm mới bình phục được, lại một lần nữa dâng lên sự xấu hổ.

"Ai gia tự mình đi được."

Về đến Nhân Thọ cung không lâu, hoàng đế liền đến.

Hắn còn xách theo một túi thuốc, nói là thuốc điều dưỡng cơ thể, có thể giảm bớt cơn đau của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nằm trên giường, một câu cũng không muốn nói.

Tiểu hoàng đế cũng không để ý, tự mình sắc thuốc. Việc sắc thuốc này, kéo dài suốt ba ngày.

Ba ngày này, tiểu hoàng đế không đi thượng triều, thậm chí còn tự ý xin nghỉ giúp ta.

Bỏ triều ba ngày, đây là dấu hiệu của việc làm hôn quân đó.

Quả nhiên, đến ngày thứ tư thì biến cố xảy ra.

Thẩm Thủ Phụ tạo phản, giương cao ngọn cờ trừ hôn quân.

Thẩm Thủ Phụ nắm trong tay binh quyền, trong triều đình cả văn thần võ tướng đều có không ít người của hắn.

Một câu nói của hắn có giá trị hơn mười câu nói của ta.

Tiểu hoàng đế còn thảm hơn ta, đến giờ vẫn chưa thân chính, không có ban bệ của riêng mình.

Ta và hắn cộng lại cũng không đánh lại Thẩm Thủ Phụ.

Ta sai Tư Kỳ mang theo hổ phù của ta ra khỏi thành cầu cứu. Mắt Tư Kỳ đỏ hoe.

"Thái hậu, người nhất định phải gắng gượng, vi thần nhất định sẽ quay về cứu người."

Mục tiêu của Thẩm Thủ Phụ không phải là ta, hắn cũng sẽ không lấy mạng ta, hắn vẫn cần ta, thái hậu này làm tấm bình phong che mắt cho hắn.

Hắn lại chọn ra một thiếu niên từ trong tông thất, chỉ chờ trừ khử tiểu hoàng đế, là sẽ lập hắn ta lên ngôi.

Thiếu niên kia mới 14 tuổi, từ nhỏ sống cùng mẹ góa, nhút nhát sợ sệt, là một ứng cử viên tuyệt vời cho vị trí bù nhìn.

Tiểu hoàng đế mặc long bào, muốn lên thành lầu xem xét tình hình địch.

"Thái hậu, người muốn đổi ta xuống sao?" Hắn đứng ở cửa, quay đầu hỏi ta.

Thẩm Thủ Phụ không biết đã phái cái loa phóng thanh nào ở ngoài cung khuấy động lòng quân.

Cái loa phóng thanh cứ lặp đi lặp lại, bảo tiểu hoàng đế đừng làm hại ta, còn nói Thẩm Thủ Phụ nhất định sẽ bảo vệ ta.

Ha ha, ly gián.

"Ngươi là người ta đã chọn, ta tin vào con mắt của mình." Ta kiên định nói.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tiểu hoàng đế cười cười, quay người đi.

Cái loa phóng thanh bên ngoài thật sự làm phiền lòng người, ta ngồi không yên, cũng chạy lên thành lầu.

Vừa leo lên, một đôi cánh tay mạnh mẽ liền kéo ta vào lòng.

Ta bị ép dựa vào n.g.ự.c hắn, bị hắn xoay hai vòng.

Một mũi tên sắc bén suýt soát sượt qua tóc ta, cắm vào tường thành.

"Thái hậu sao lại đến đây!" Tiểu hoàng đế nhíu mày.

Dưới chân thành, quân lính đen nghịt, toàn là người của Thẩm Thủ Phụ.

Hoàng cung đã bị bọn chúng bao vây kín mít.

Ta và tiểu hoàng đế, phải nói là có cánh cũng khó thoát.

Trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường: mở cửa đầu hàng, nhảy lầu tuẫn quốc.

Tiểu hoàng đế tuyệt đối sẽ không đầu hàng.

"Thái hậu, người đừng bị hôn quân bên cạnh mê hoặc." Cái loa phóng thanh bên dưới vẫn ra rả, "Hôn quân xưa nay bất kính với thái hậu..."

"Ngươi câm miệng!" Ta giận dữ nói.

"Quốc tồn ta tồn, quốc vong ta vong, mười tám năm sau lại là một hảo hán. Hoàng thượng, người cũng đừng sợ..." Ta xoay người, từ ái nhìn tiểu hoàng đế.