Thải Tang

Chương 4



Hắn liếc thấy ngọn đèn lồng ta vội vã dập tắt, trong men say vẫn còn chút cảnh giác:

 

"Ai nấp ở đó?"

 

Ta không dám lên tiếng, chỉ lặng thinh chờ bên ngoài yên ắng rồi mới rón rén nhô người ra.

 

Bất ngờ một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau bóp chặt cổ ta, chỉ cần thêm một chút sức là có thể bóp gãy yết hầu:

 

"Hành tung mờ ám thế này, là thích khách phải không?"

 

Phát hiện ta không mang theo d.a.o găm, chỉ cầm một chiếc đèn, Thiệu Chinh mới buông tay ra.

 

Ta quỳ trên đất ho sặc sụa, còn hắn thì tựa lưng vào cột hành lang, mũi kiếm trong tay dí thẳng xuống cổ ta:

 

"Nói đi, ai sai ngươi đến? Là nhà họ Quản, hay là đám phản tặc ở Giang Đông?

 

"Ngẩng đầu lên mà trả lời!"

 



 

Thanh kiếm rơi đánh "keng" xuống đất.

 

Ánh trăng trong trẻo chiếu lên gương mặt đầy ngỡ ngàng của Thiệu Chinh:

Hồng Trần Vô Định

 

"…Thanh Tước?"

 

Ta không muốn nghe thấy cái tên đó.

 

Cũng không muốn thấy trong mắt hắn niềm vui sướng và đau đớn khi tìm lại được thứ đã mất:

 

"Là nàng sao? Nàng đến Lạc Dương tìm ta sao?”

 

"…Sao nàng không chịu nói gì với ta?”

 

"…Lẽ nào lại là một giấc mộng nữa sao?”

 

"Nàng không biết đâu, từ sau lần biệt ly bên sông Lạc, đêm nào ta cũng mộng thấy nàng.”

 

"Trong mộng, nàng luôn như thế này, lặng lẽ ôm lấy gáo nước sông Lạc nhìn ta, không nói một lời."

 

Mây mù che lấp trăng sáng, hắn say đến hoa mắt, không trông rõ mặt ta, chỉ cố níu lấy tay áo ta trong hoảng loạn, muốn xác thực đây có phải là mộng hay không.

 

Ta mạnh tay đẩy hắn ra.

 

Thiệu Chinh uống rượu say, lại không phòng bị, liền bị ta đẩy ngã xuống hồ.

 

Nữ tỳ nghe thấy tiếng nước liền vội vã chạy tới.

 

Ta nhanh chóng nhặt đèn lồng dưới chân, vội vàng bỏ đi.

 

Nữ tỳ hoảng hốt tiến đến đỡ hắn, lại bị Thiệu Chinh gạt mạnh ra:

 

"Ngươi đến lúc nãy có thấy ai không?"

 

Nữ tỳ đang trực đêm trong vườn, sợ bị hỏi tội nên vội cúi đầu đáp:

 

"Nô tỳ vừa mới cầm đèn đi một vòng trong vườn, không thấy ai cả.”

 

"Xin tướng quân bớt giận, đêm xuân lạnh lẽo, uống rượu xong dễ bị nhiễm lạnh."

 

Thiệu Chinh xoa trán, không muốn tin đó chỉ là một giấc mơ:

 

"Phía vườn này là ai đang ở?"

 

"Ngũ công tử và phu nhân của người."

 

"Còn ai nữa không? Trong phủ có nhạc cơ mới tới không?"

 

"Không có nhạc cơ mới, nhưng phu nhân có mua vài cô nương, nói là định để làm thiếp cho ngũ công tử."

 

"Trong số đó có ai biết đàn không hầu không?"

 

Nữ tỳ suy nghĩ kỹ, rồi chợt nhớ ra:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Có một người, nhưng phu nhân rất ghét nàng ta, mới chiều nay còn phạt nàng ấy..."

 

Lông mày Thiệu Chinh khẽ giật, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành:

 

"Phạt gì cơ?"

 

Nữ tỳ run lẩy bẩy quỳ xuống đất:

 

"Giờ Ngọ hôm nay, phu nhân bày tiệc. Nàng ấy gảy đàn không hay, khiến phu nhân mất mặt trước mặt Ngũ công tử. Đến chiều… đến chiều thì bị phu nhân đuổi đến kỹ viện rồi."

 

Tim Thiệu Chinh chợt thắt lại, đột nhiên nhớ đến lời thề độc năm xưa hắn ép Thanh Tước phải lập. 

 

Từ nay mỗi người tự cưới gả, không can dự đến nhau.

 

Nếu Thanh Tước ta đến Lạc Dương dây dưa với Thiệu Chinh, thì cả đời sẽ là kỹ nữ bị ngàn người cưỡi, vạn người ngủ, tan xương nát thịt, không được c.h.ế.t tử tế.

 

Ba năm kể từ ngày rời sông Lạc, có vô vàn chuyện khiến Thiệu Chinh hối hận.

 

Hối hận vì năm ấy bắt nàng uống thứ thuốc tránh thai quá đắng, nếu không biết đâu hai người đã có một đứa con.

 

Hối hận vì đã dời lòng sang Quản Loan, coi nhẹ lòng dạ của Thanh Tước, buông lời thề độc quá sâu cay.

 

Hối hận quá nhiều, nên hắn thường hay mộng mị.

 

Mộng thấy bát thuốc tránh thai kia, đắng khiến nàng khẽ nhíu mày.

 

Mộng thấy nàng lặng lẽ nâng gáo nước sông Lạc nhìn hắn, chẳng nói một lời.

 

Mộng thấy ngày xuân tháng ba, nàng vẫn như xưa, mặc chiếc y phục màu xanh mà hắn thích nhất, tóc dài buộc hờ, lao vào lòng hắn.

 

Nhưng trong mộng nàng chẳng nói gì, cũng chẳng mỉm cười, càng không như xưa, ngẩng mặt lên gọi hắn một tiếng “phu quân”, giọng khẽ khàng mà đỏ mặt.

 

Ba năm ấy, lời thề sông Lạc như một vách núi chắn ngang hai người, thực sự đoạn tuyệt không tin tức.

 

Thì ra nàng vẫn chưa gả.

 

Thì ra trong lòng nàng vẫn còn hắn.

 

Cho dù trái lời thề, cho dù lấy điều đáng sợ nhất đời mình ra làm uy hiếp.

 

Cho dù khi lập thề sợ hãi đến vậy, nàng vẫn quay lại Lạc Dương để tìm hắn.

 

Được rồi lại mất, mất rồi lại được, như lưỡi d.a.o bọc mật xoáy sâu trong tim, ngọt ngào mà đau đớn.

 

Thiệu Chinh đã nghĩ thông rồi, bất kể đã xảy ra chuyện gì, không trách nàng.

 

Hắn vẫn muốn có nàng.

 

Những kẻ đã chạm vào nàng, hắn sẽ bịt mắt nàng lại, nắm tay nàng cầm lấy dao, từng người một g.i.ế.c sạch để giải hận.

 

Dù sao nàng bảy tuổi đã làm nô, mười bốn tuổi theo hắn, ngoài đánh đàn không hầu ra thì chẳng biết gì.

 

Trong loạn thế thế này, nàng phải làm sao để bảo toàn bản thân?

 

Cho dù lời thề bên sông Lạc có thật sự linh nghiệm, thì đã sao?

 

Chỉ cần hắn – Thiệu Chinh – còn sống, nàng sẽ có hắn chống lưng.

 

Từ nay về sau, có hắn bảo vệ, nàng không cần sợ bất cứ điều gì.

 

"Chuẩn bị ngựa! Không ai được đi theo!”

 

"Chuyện tối nay, nếu dám hé ra nửa câu, cẩn thận giữ lấy cái đầu!"

 

Trăng tròn lặng lẽ treo trên trời cao, rọi ánh sáng trong vắt như sương xuống mặt đất.

 

Vầng trăng đang soi đường hắn đi giờ đây, cũng từng soi đôi mắt đẫm lệ của Thanh Tước khi nàng tiễn biệt hắn nơi bến sông.

 

Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh.

 

Trong mỗi vũng nước đọng lại, đều phản chiếu một vầng trăng nhỏ bé, tròn đầy, bị vó ngựa phi nhanh dẫm nát.

 

Trong ký ức của Thiệu Chinh, thuở nhỏ quê nhà từng có chuyện thiên cẩu ăn trăng, người người gõ trống đánh chiêng, đuổi thiên cẩu đi.