Kiếp trước ta thích Thẩm Túc cho đến chết, có sự yêu thích đó vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn của hắn.
Thế gian tạm bợ, hầu hết nhân sinh, cho dù yêu người khác nhiều nhất cũng chỉ đến 9 phần, chỉ riêng Thẩm Túc lại muốn móc hết ruột gan, đối tốt vẹn cả mười phần.
Chàng muốn nữ tử trong lòng chàng cũng giống như chàng, điên cuồng chấp niệm với đối phương.
Chàng ấy muốn thấy ta vì chàng ăn không ngon ngủ không an giấc. Muốn nhìn thấy trong mắt ta đều là hình bóng chàng, muốn ta vì chàng mà làm những chuyện điên cuồng.
Đối với những người khác những hành vi hèn hạ lúc trước ta làm ra để có được Thẩm Túc là điều không thể chấp nhận được, nhưng Thẩm Túc lại cực kỳ thích điều đó.
Ta càng không từ thủ đoạn làm mọi chuyện, Thẩm Túc lại càng vui vẻ. Với chàng ấy, đây chính là biểu hiện của việc ta yêu chàng.
Hừ, chỉ dựa vào độ điên khùng này, hai chúng ta quả là trời sinh một cặp.
Ta lắc đầu, sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân: “Tạm thời không nói chuyện này nữa, nếu như chàng đã biết tất cả. Vậy chàng cũng nên biết, nếu không ở cùng Phượng Khuynh Thiên, chàng cuối cùng vẫn sẽ phải c.hết.”
Thẩm Túc nhướng mày, cười nhạt: “Nếu như ta sợ chết, kiếp trước ta đã lựa chọn ở bên Phượng Khuynh Thiên rồi.”
"Cho dù gặp phải tình huống nào, kết cục cuối cùng có ra sao, xuống địa n.g.ự.c diêm vương chăng nữa, ta cũng sẽ sống c.h.ế.t bám lấy nàng, vĩnh viễn không bao giờ buông tay."
Lời vừa dứt, cả người hắn đã phủ lên, nụ hôn như ngọn lửa, một đường thiêu đốt trái tim ta.