Từ kinh đô đến Duyện Châu là một quãng đường rất xa.
Suốt dọc đường, Lý Diễm hầu như không nói gì, chỉ có mình ta ríu rít không ngừng.
Sau một tháng, ta gần như kể hết mọi chuyện xảy ra trong mười sáu năm sống tại phủ Thừa tướng.
“Mẫu thân mất rồi, chỉ còn mỗi ma ma là thật lòng đối tốt với ta.” Nói rồi, ta cụp mắt nhìn con búp bê vải trong tay.
Đây là món đồ ma ma khâu cho ta.
Ta vuốt nhẹ lên mặt búp bê, thì thầm: “Không biết ma ma có đọc được bức thư ta viết gửi bà không.”
Lý Diễm đang đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu lên.
Hắn hơi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi biết viết chữ?”
“Đương nhiên rồi! Trước đây mẫu thân dạy ta mà.” Ta gật gật đầu, nhưng lại có chút chột dạ, “Có điều giờ quên gần hết rồi, chỉ còn nhớ cách viết tên mình.”
Ta không vững ngã nhào vào lòng hắn, đầu va vào người hắn khiến ta có chút đau.
“Phía trước là ai?” Ngoài xe vang lên tiếng của hộ vệ Thanh Sơn.
“Ta là đại vương núi này! Muốn đi qua đây, để lại tiền và nữ nhân!”
Một giọng thô tục truyền đến từ phía trước.
Lý Diễm cau mày, đỡ ta ngồi dậy.
Ta vừa ngồi yên lại, liền nghe hắn lạnh nhạt nói một từ: “Giết.”
“Rõ.” Thanh Sơn lớn tiếng đáp.
Chẳng mấy chốc bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.
Lý Diễm thấy ta cứ nhìn chằm chằm hắn, hắn bèn khẽ cong khóe môi: “Sợ à?”
Ta chớp mắt, chỉ vào n.g.ự.c hắn.
“Nơi này ngươi có đau không?” Ta đưa tay sờ đầu mình, “Có phải ta va vào khiến ngài bị đau rồi không?”
Vừa nãy hắn nhíu mày.
Nhất định là ta làm hắn đau.
Hắn dường như không ngờ ta lại hỏi như vậy, có chút sửng sốt.
Sợ hắn giận mà đuổi ta đi, ta liền vội vàng cúi xuống thổi “phù phù” hai hơi lên chỗ đó.
Khi ta ngẩng đầu định hỏi hắn còn đau không thì bất ngờ bị hắn kéo mạnh vào lòng.
Chỉ trong chớp mắt, xe ngựa bị một lưỡi đao c.h.é.m đôi.
Ánh sáng tràn vào.
Ta vừa định quay đầu lại nhìn thì bị Lý Diễm ấn đầu xuống.
“Chủ nhân! Ngài mau đưa phu nhân rời đi trước!” Tiếng Thanh Sơn từ phía sau vọng lại.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Ta vùi mặt vào lòng n.g.ự.c hắn, chẳng thấy được gì.
Chỉ biết Lý Diễm ôm ta nhảy khỏi xe ngựa, không ngừng chạy về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gió rít bên tai, ta ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, bất chợt cảm thấy có chút vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Lý Diễm ôm ta.
Trên người hắn có mùi thuốc thoang thoảng, rất dễ chịu.
Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng hắn dừng lại trước một ngôi miếu đổ nát, đặt ta xuống đất.
Lúc này trời đã nhá nhem tối.
Ngôi miếu hoang trước mặt đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả.
Ta sợ hãi nắm chặt vạt áo hắn, đi theo vào bên trong.
“Bây giờ mới biết sợ à?” Hắn cúi mắt nhìn tay ta đang bấu chặt áo hắn, trong giọng nói dường như có chút ý cười.
“Ta… ta không sợ!”
Vừa dứt lời thì ở một góc vang lên tiếng động.
Ta sợ tới nỗi ôm chặt lấy hắn.
Hắn không hề hoảng hốt, từ n.g.ự.c lấy ra cây gậy đánh lửa, châm lên rồi soi về phía đó.
“Một con chuột thôi.”
Chuột!
Ta càng sợ hơn, trốn sau lưng hắn, không dám mở mắt.
Một lúc sau, hắn khẽ bật cười.
“Sợ chuột mà lại không sợ ta.” Hắn đỡ ta ngồi xuống cạnh hắn, nhóm lửa lên trước mặt ta, “Không biết nên nói ngươi gan to hay gan nhỏ nữa.”
Ta không hiểu sao hắn lại lấy mình ra so với chuột.
Chẳng lẽ đầu hắn cũng ngốc?
“Chuột biết ăn trộm đồ, là chuột hư, nên ta mới sợ.” Ta kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe, “Còn ngài là phu quân tốt nhất thiên hạ, đương nhiên là ta không sợ ngài.”
Hắn hơi sửng sốt.
“Tốt nhất thiên hạ?”
Ta gật đầu chắc chắn, nghiêng đầu nở một nụ cười với hắn.
Ngọn lửa ấm áp lập tức bùng lên, ánh lửa hắt lên người Lý Diễm.
Kéo bóng hắn thật dài trên mặt đất.
Chỉ thấy hắn hơi rũ mắt, hàng mi thật dài đổ bóng đen xuống mắt.
Trong tiếng lửa lách tách, ta nghe hắn bật cười.
Giọng hắn rất nhẹ.
Mang theo cảm xúc nào đó mà ta chẳng thể hiểu.
“Mọi người đều nói ngươi ngu ngốc, ta thấy chưa chắc là vậy. Ngươi đúng là có bản lĩnh làm người ta mềm lòng.”
Trừ mẫu thân ra, chưa từng có ai khen ta thông minh.