Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 90



“Các ngươi thấy thế nào?” – Đường Tiểu Bạch hỏi. Việc Đường Tử Khiêm mở miệng xin người  là việc nàng hoàn toàn không ngờ tới.

 

Nhưng rất nhanh, nàng đã hiểu ra. Trước đó, khi Đường Tử Khiêm còn ở viện Nguyên Tiêu, hai đứa trẻ này đều từng tiếp xúc với bí mật của hắn. Có lẽ hắn muốn giữ bọn họ bên người cho thuận tiện hơn.

 

Nàng cũng cảm thấy theo Đường Tử Khiêm sẽ có tiền đồ hơn, song không lập tức đồng ý, chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm, sau khi về phủ liền riêng gặp hai người để hỏi nguyện vọng.

 

Sợ hai người khó mở miệng, Đường Tiểu Bạch chủ động bày tỏ suy nghĩ trước:

“Đại công tử đích thân mở lời muốn các ngươi, là vì——”

 

“Ta không muốn.”

 

Đường Tiểu Bạch nghẹn họng, không nhịn được trừng mắt nhìn Lý Mặc: “Nghe ta nói hết đã!”

 

Nàng còn chưa kịp phân tích lợi hại, cân nhắc được mất, hắn gấp cái gì mà đã trả lời dứt khoát như thế?

 

Lý Mặc trầm mặc. Lúc trước còn nói có hắn bên cạnh thật tốt, giờ quay đi đã muốn đưa hắn đi, hừ!

 

Bên này, Đường Tiểu Bạch ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nghiêm túc nói: “Đại công tử cho rằng các ngươi có tư chất, muốn đích thân bồi dưỡng; các ngươi cũng biết, chưa bàn đến việc đại công tử sau này  sẽ kế thừa tước vị, chỉ riêng bản thân huynh ấy, tuổi còn trẻ đã có quân công, phong đến  tứ phẩm. Theo huynh ấy, tương lai có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, chỉ sợ giờ các ngươi còn chưa tưởng tượng nổi!”

 

Lý Mặc nhấc mi mắt. Thành tựu gì? Thống lĩnh thiên hạ sao?

 

“Về phần ta, đương nhiên là hy vọng thấy các ngươi sống tốt, tốt nhất có thể thoát khỏi thân phận nô tịch, xuất đầu lộ diện, vậy mới không uổng công ta đưa các ngươi ra khỏi tây  viện.”

 

“Nay, các ngươi hãy nói thử xem suy nghĩ thế nào—”

 

“Ta không muốn.” Lý Mặc vẫn đáp gọn gàng, dứt khoát.

 

Theo kế hoạch, hắn sẽ không ở lại phủ Yến Quốc Công bao lâu nữa, thời gian bên cạnh tiểu cô nương  chẳng còn dài, không cần thiết phải đổi chủ làm gì.

 

Đường Tiểu Bạch nhức đầu. Việc đổi chủ vốn đã có phần khó xử, một người từ chối dứt khoát thế này, khiến người kia biết làm sao——

 

“Ta nguyện ý,” A Nguyên lên tiếng, dù giọng có hơi trầm nhưng thái độ lại rõ ràng, “Nhị tiểu thư, ta muốn theo đại công tử!”

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn người mất một lúc lâu, rồi mới định thần đánh giá hắn.

A Nguyên trả lời không chút do dự, nhưng khi bị nàng nhìn chăm chú lại đột nhiên lúng túng: “Nhị tiểu thư, ta…”

 

“Ngươi rất tốt!” Đường Tiểu Bạch cong môi cười, gật đầu thật mạnh.

 

Nghĩ ngợi một chút, nàng bước lên nắm tay A Nguyên, nghiêm túc nói: “A Nguyên là rất rất tốt!” Giọng bỗng dịu xuống, “Ta biết, vì A Tiêu từng cứu ta một mạng, ta luôn thiên vị hắn nhiều hơn, khó tránh bỏ quên ngươi—”

 

Nàng nhìn A Nguyên khẽ lắc đầu, nước mắt lưng tròng, trong lòng  càng thêm áy náy.

 

Khi nàng một lòng một dạ lo cho A Tiêu, A Nguyên chưa từng ghen tị hay đi lạc đường, mà luôn âm thầm nỗ lực ở nơi nàng không thấy được.

 

Chăm chỉ đọc sách, luyện chữ, cùng A Tiêu học đánh xe, học cưỡi ngựa… Không nói một lời, nhưng biết nắm lấy mọi cơ hội mà hắn có thể nắm.

 

Không than trách, không nản lòng, luôn hướng về phía trước. Thật sự là một đứa trẻ rất tốt.

 

“Ở lại bên ta, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Theo đại công tử, nhất định ngươi sẽ tìm được con đường thuộc về mình!”

 

Nàng nói đầy thành khẩn, nhưng không hiểu sao trong mắt A Nguyên lại dần hiện lên nỗi bi thương.

 

Đường Tiểu Bạch vừa định hỏi thì đã bị tiểu tổ tông bấy từ nãy chỉ đứng nhìn lạnh lùng kéo mạnh ra phía sau.

 

Lý Mặc kéo tiểu cô nương lui lại mấy bước, liếc A Nguyên một cái, lạnh lùng nói:

“Ngươi dù có theo đại công tử, cũng vẫn là ở trong phủ Yến Quốc Công, việc gì phải làm ra bộ dạng sinh ly tử biệt? Đại công tử đâu có ăn thịt ngươi.” Chỉ giỏi giả vờ giả vịt!

 

Đường Tiểu Bạch cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, Đại công tử không phải người xấu, ngươi chớ sợ! Cứ yên tâm mà đi! Sau này thành danh rồi đừng quên ta!”

 

A Nguyên  thu lại vẻ bi thương, khẽ mỉm cười với nàng: “Có thể gặp được Nhị tiểu thư là phúc phận ba đời của A Nguyên, ngày sau dù ở nơi đâu, cũng quyết không quên Nhị tiểu thư!”

 

Đường Tiểu Bạch suýt chút nữa bật khóc. Không được, nàng thật sự không chịu nổi cảnh bi thương đến vậy...

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

A Nguyên bị đưa đi, Đường tiểu cô nương vẫn còn đỏ hoe mắt, nước mắt rưng rưng, lặng lẽ nhìn về phía người kia khuất bóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lý Mặc không nhịn được sầm mặt lại, trầm giọng nói: “Nhị tiểu thư nếu đã luyến tiếc, chi bằng giữ người lại. Nếu Đại công tử  sự cần người hầu hạ, nô tài có thể thay A Nguyên theo hầu Đại công tử.”

 

Đường Tiểu Bạch lập tức bị nghẹn, mọi xúc động vừa rồi đều tan biến sạch sẽ. Nàng nào có không nỡ, chỉ là nhất thời cảm khái, nhìn đứa nhỏ mình nuôi lớn bay khỏi tổ, khó tránh khỏi bi thương một chút, vậy mà còn bị tiểu tổ tông mắng cho một trận, ôi...

 

“Vì sao ngươi không đi?” Hiện giờ chỉ còn hai người bọn họ, nàng  tiện hỏi.

 

“Không muốn đi.” Lời đáp ngắn gọn mà cố chấp.

 

Đường Tiểu Bạch lại nghẹn thêm một hồi, hít sâu một hơi, ôn tồn nói: “Ta chẳng phải đã nói rồi sao, đi theo ta thì không có tiền đồ gì đâu—”

 

“Ta không cần tiền đồ.”

 

Đường Tiểu Bạch nghẹn lời: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ không muốn... không muốn...?” Không muốn khôi phục huy hoàng gia tộc? Không muốn rửa sạch oan khuất cho gia tộc? Không muốn báo đáp song thân dưới suối vàng?

 

“Không muốn.”

 

Đường Tiểu Bạch hoàn toàn cạn lời. Không ngờ đứa trẻ thiên tư cao nhất bên cạnh nàng, lại là kẻ không có khí phách nhất!

 

Đang lúc tức giận, lại thấy thiếu niên kia mày mắt  nhu hòa, nụ cười trong mắt như ánh trăng lướt qua mặt hồ: “A Tiêu chẳng cầu chi, chỉ mong ở bên Nhị tiểu thư.”

 

Đường Tiểu Bạch: ...

 

Này... ai mà chịu nổi chứ?

 

“Nhị tiểu thư—”

 

“Thật sự không muốn đi sao?”

 

“Ngày kia là sinh nhật Nhị tiểu thư.”

 

“Ồ?”

 

“Nhị tiểu thư muốn gì?”

 

“Ừm...”

...

 

“A Tiêu không đến sao?” Khi nhìn thấy một mình A Nguyên bị đưa đến trước mặt, Đường Tử Khiêm lấy làm kinh ngạc, liên tục nhìn về phía sau hắn.

 

A Nguyên theo đúng lời dặn của Đường Tiểu Bạch, đáp: “Nhị tiểu thư không nỡ xa A Tiêu, nên để người ở lại rồi.”

 

“Không nỡ?” Đường Tử Khiêm càng thêm kinh ngạc. Tiểu muội nhà hắn lại thân thiết với Thái tử điện hạ đến thế?

 

Hơn nữa... tiểu cô nương không nỡ, Thái tử điện hạ lại không nghĩ cách thoát thân?

 

Đường Tử Khiêm ngẫm nghĩ một hồi, chợt thấy trong phòng im ắng quá mức, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tiểu nô mới đến đang cúi đầu đứng yên, thân mình cứng đờ như tượng gỗ.

 

“Sao vậy?” Đường Tử Khiêm nhướng mày, nửa cười nửa không, “Không tình nguyện ư?”

 

“Không có, nô tài cam tâm tình nguyện theo hầu Đại công tử.” Nói xong vẫn cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn thẳng.

 

Đường Tử Khiêm khẽ cười, đứng dậy đi đến góc phòng. Nơi đó đặt một chiếc rương lớn, dài độ ba thước, rộng và cao đều hai thước, hắn tùy tay mở ra lục lọi một hồi, nói: “Ngày kia là sinh nhật Nhị tiểu thư , ngươi lại đây giúp ta xem thử xem thứ nào nàng sẽ thích.”

 

A Nguyên nghe lệnh bước tới, vừa đến gần, Đường Tử Khiêm bỗng nhiên xoay người.

 

“Vút—”

 

Một tia hàn quang lóe lên, đoản đao rút ra nửa chừng, kề ngay dưới cằm. A Nguyên cả người cứng đờ, mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn hắn.

 

“Sợ ư?” Đường Tử Khiêm nhàn nhạt xoay chuyển thanh đoản đao chưa rút hẳn khỏi vỏ, “Không cần sợ, đây là chuyện tốt. Vào chỗ ta rồi, tự nhiên có ta che chở.”

 

A Nguyên há miệng, hồi lâu sau mới khàn giọng cất lời: “Đa tạ... đa tạ Đại công tử...”

 

Đường Tử Khiêm cười nhẹ, thu đao lại, khẽ giơ lên trước mặt hắn: “Ngươi xem, thanh đoản đao này, Nhị tiểu thư  liệu có thích không?”