Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 264



Thời gian đúng là không chờ đợi ai, hơn một tháng trôi qua, lão nhị và lão tam đã không còn là những kẻ từng làm mưa làm gió dưới quyền của anh Cường, là anh hai và anh ba ở chợ đen công xã nữa.

Nhưng lão nhị và lão tam không biết, người đã lấy cắp cái túi vải nhỏ giấu giữa các tảng đá của họ, cái túi chứa hơn bốn trăm đồng tiền để chạy trốn chính là người vừa nhận ra họ hôm nay cùng với em trai của cô ấy.

Và người này còn đang ở đây diễn trò nữa.

Tô Dĩnh đếm trên đầu ngón tay: "Không đúng, mấy vụ các người khai không đủ đâu, các người nói đã trộm ba lần gà mái già nhà đại bá tôi, nhưng nhà ông ấy chắc chắn mất gà nhiều hơn ba lần! Trong thôn tôi nghe nói ít nhất năm sáu lần rồi! Dù hôm nay ông ấy có làm chuyện không hay là đến nhà tôi trộm đồ, nhưng tôi cũng không thể để các người qua mặt được! Hai người mau khai thật, có phải còn vụ nào chưa khai ra không?"

Rõ ràng Tô Dĩnh đang muốn đổ mấy lần cô trộm gà nhà Tô đại bá lên đầu hai người này, tiện thể kéo tụt uy tín của nhà Tô đại bá xuống một bậc.

Một số người sống gần nhà Tô đại bá cũng đứng ra làm chứng: "Đúng vậy, không thể chỉ có ba lần, hai người mau khai thật đi, đến nước này rồi mà còn không chịu thành thật!"

Nói xong, lão nhị và lão tam lại bị tát thêm hai cái vào mặt.

Lão nhị ôm mặt trái, lão tam ôm mặt phải, hai người như hai cô vợ bé nhỏ oan ức, quỳ trên đất trước cổng đại đội, mặt mày bầm tím, khóc lóc rên rỉ.

"Không có mà! Các vị hảo hán, chúng tôi thật sự không có mà!"

"Chúng tôi đã khai hết, không có lý do gì để nói dối chuyện này!"

Nhưng nhìn thấy cú tát nữa sắp ập tới, lão nhị và lão tam lập tức hiểu chuyện mà thay đổi lời khai.

"Là chúng tôi! Đúng rồi! Chính là chúng tôi đã trộm!!!"

Làm ơn, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ôi ôi ôi...

Hãy nhìn xem, những người từng theo anh Cường quả thật không tầm thường, biết thời thế lắm chứ!

Nhưng vẫn còn một người trong thôn biết rõ sự thật, đó là Tô Tiểu Dụ.

Tô Dụ ăn xong miếng khoai nướng cuối cùng trong tay, nhìn hai kẻ trộm gà rồi lại nhìn chị cả đầy chính nghĩa của mình, không thể không thán phục trong lòng...

Chỉ xét về độ dày của da mặt, cậu còn kém xa!

Lão nhị và lão tam, hai kẻ trộm gà nhanh chóng bị trói tay trói chân rồi ném vào trong đại đội. Đại đội trưởng Vương Đại Lực ngay lập tức bố trí dân binh và dân thôn chịu trách nhiệm tuần tra đêm nay, đồng thời canh giữ lão nhị và lão tam tại đại đội.

Ngày mai là ngày các thanh niên khỏe mạnh trong thôn xuất phát đi săn đông. Việc bắt được hai kẻ trộm gà đã gây rối trong thôn suốt gần một tháng vào đêm nay quả là một tin mừng lớn. Nếu không, khi các thanh niên rời khỏi, chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em ở lại thôn, mọi người sẽ không yên lòng.

Đại đội trưởng Vương Đại Lực dùng bàn tay thô ráp không ngừng vỗ nhẹ vào vai Tô Dĩnh, cười ha hả nói: "Đại Nha, hôm nay cháu đã lập công lớn cho đại đội, đối với hành động tiên tiến này, đại đội nhất định sẽ khen thưởng! Cháu đợi đến sáng mai, trước khi xuất phát đi săn đông, đại đội sẽ công bố phần thưởng cho cháu!"

Thật ra nếu Hồ lão lục không vội vã lái xe la đến bệnh viện huyện, có lẽ tối nay đại đội trưởng đã áp giải hai kẻ trộm gà đến đồn cảnh sát huyện. Nhưng không sao, đợi ngày mai khi quân đội đến, lão nhị và lão tam càng không thể chạy thoát, để các chiến sĩ của quân đội giúp áp giải sẽ an toàn hơn.

Tô Dĩnh mỉm cười: "Ôi, khen thưởng gì chứ, đây là việc cháu nên làm mà, nhưng tất nhiên, sự cảnh giác cao độ của cháu không thể thiếu sự nhấn mạnh nhiều lần của đại đội trưởng và sự giáo dục tốt của mẹ cháu. Nếu đại đội muốn thưởng, cho lương thực cũng được ạ!"

Vương Đại Lực chỉ vào đầu Tô Dĩnh, cười nói: "Cô nhóc này! Được, bọn chú sẽ thảo luận sau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cảm ơn đại đội trưởng!" Tô Dĩnh cười tươi rói, theo mẹ về nhà.

Mọi việc đã kết thúc nhưng trên mặt mọi người vẫn hiện rõ sự phấn khích và vui mừng. Đại đội trưởng Vương Đại Lực thúc giục mọi người nhanh chóng về nhà ngủ, đừng để lỡ buổi săn đông ngày mai, đám người vừa xem vừa cười nói rồi dần dần tản ra.

Trên đường về nhà, người trong thôn khen ngợi Tô Dĩnh tinh mắt, cũng có người khen đứa trẻ này có nhân cách tốt, mặc dù Tô Đại Nghiệp vừa mới ức h.i.ế.p nhà cô nhưng Tô Dĩnh vẫn nhớ đến việc đòi lại công bằng cho đại bá không có nhà. Nhiều người khen Lưu Lan Hương biết dạy con khiến bà đỏ mặt vì ngượng.

Khi Lưu Lan Hương vừa trở thành quả phụ, bà ít nói, không thích gặp gỡ ai, mỗi ngày sau khi tan làm thì về nhà sớm để ở bên con cái, tự biến mình thành một người mờ nhạt trong thôn Thanh Sơn.

Nhưng kể từ lần trước, khi Tô Dĩnh và các em theo đại đội đi nộp lương thực, bốn đứa trẻ trong nhà được đại đội thưởng, các bà thím trong thôn gặp Lưu Lan Hương cũng dần nói chuyện nhiều hơn. Lần này Tô Dĩnh là người đầu tiên phát hiện kẻ trộm gà, đại đội lại muốn khen thưởng, các bà thím không tiếc lời khen ngợi.

Lưu Lan Hương yêu thương bốn đứa con của mình hơn bất cứ thứ gì, vậy nên khi nghe người khác khen ngợi con mình, bà còn vui hơn khi nghe người khác khen mình. Trên đường về nhà, Lưu Lan Hương vẫn rất phấn khích và tràn đầy năng lượng.

Dù đã là mẹ của bốn đứa trẻ nhưng Lưu Lan Hương chỉ mới hai mươi sáu hoặc hai mươi bảy tuổi, phải nói là đang ở tuổi xuân, thêm vào đó, tâm trạng tốt càng khiến bà trở nên xinh đẹp rực rỡ hơn dưới ánh trăng. Tô Dĩnh đã vài lần thấy Ngũ đại thúc nhìn Lưu Lan Hương chăm chú.

Tô Dĩnh thở dài trong lòng, cô đã tác hợp bao nhiêu lần rồi, cuối cùng cũng có một người hiểu ý!

Tô Dĩnh không phải lo lắng tìm cha dượng cho mình, chỉ là không muốn mẹ dành hết cuộc đời cho bốn chị em. Mẹ còn trẻ, chỉ mới đi được một phần ba hoặc một phần tư cuộc đời, nếu vai trò của bà chỉ còn là "mẹ" thì thật là buồn tẻ.

Tô Dĩnh hy vọng mẹ có sở thích riêng và tình yêu mới, ít nhất là có cơ hội để chọn lựa chứ không bị hạn chế bởi vai trò nào cả.

Nếu có thể, tất nhiên Tô Dĩnh muốn mẹ và cha ở bên nhau, nhưng điều đó là không thể, nên chỉ còn cách nhìn về phía trước.

Khi cả nhóm đã vào ngõ, Tôn đại nương và mọi người vẫn còn ở đó, Tô Dĩnh bèn nháy mắt với Ngũ đại thúc.

Đồng chí Ngũ Lỗi hiểu ngay, điều này nghĩa là lát nữa có đồ ăn ngon.

Vậy thì chắc chắn ông sẽ không ngủ sớm đâu!

Khi Lưu Lan Hương và mọi người đã vào trong nhà, Tô Dĩnh nói: "Mẹ ơi, bận rộn cả buổi con đói rồi, chúng ta làm gì đó ăn đi!"

Vừa nghe đến ăn, đôi mắt của ba đứa nhỏ Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ sáng lên.

Bốn đứa trẻ trong nhà đều nhìn mẹ đầy mong đợi, tất nhiên Lưu Lan Hương cũng không nỡ lòng nói không.

Lưu Lan Hương xắn tay áo lên định vào bếp, hỏi: "Các con muốn ăn gì, mẹ đi làm cho."

Tô Dĩnh xua tay: "Mẹ lấy cho con một ít cải chua, con sẽ tự làm."

Vì chỉ có một người trong nhà cao hơn chiều cao của bồn đựng cải chua nên việc này chỉ có thể do Lưu Lan Hương làm.

Rất nhanh, cả nhà chia công việc và mỗi người bắt tay vào làm việc của mình. Cụ thể là Lưu Lan Hương chịu trách nhiệm lấy cải chua, Tô Dĩnh chịu trách nhiệm nấu, còn Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ chịu trách nhiệm chảy nước miếng chờ ăn.

Cải chua nhà Tô Dĩnh đã ngâm từ đầu tháng, nhưng nhà còn cải trắng tươi và củ cải nên chưa ăn. Cải chua ngon nhất là ăn với thịt heo, nếu không có mỡ thì hương vị của cải chua không thể phát huy hết.

Tuy nhiên, từ đầu tháng Lưu Lan Hương bắt đầu nghỉ làm, nhà bếp lại về tay bà mẹ nên mấy hôm nay món ăn trong nhà rõ ràng là ít mỡ hơn.