Chỉ thấy Tô Dụ nhanh nhẹn trèo lên cây lớn bên bờ suối, ngồi yên thở nhẹ, chăm chú quan sát từ xa và chờ đợi.
Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục mỗi con chiếm một bên gốc cây, cỏ dại ở dưới gốc cây đã hoàn toàn che giấu thân hình của chúng.
Một lúc sau, chỉ còn nghe tiếng suối chảy róc rách. Quả nhiên, khi Tô Dụ âm thầm đếm đến năm mươi chín, từ hướng mà họ vừa đến, một con gà trống hoang to tướng màu xanh lá lao thẳng ra!
Con gà trống này là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến bầy đàn hôm nay, lao như tên b.ắ.n về phía này, mục tiêu rõ ràng, muốn trèo lên cây – và chính là cây mà Tô Dụ đang ngồi!
Nhưng làm sao Tô Dụ có thể ngồi yên đợi chứ? Cậu hô to: "Ngũ Lục hộ pháp! Xông lên!!"
Sau khi hét xong, Tô Dụ rụt cổ lại, tựa vào nhánh cây, hít thở sâu, thư giãn.
Đừng tưởng cậu chỉ vừa mới cùng hai chú chó lên núi nửa tháng, nhưng trong thời gian đó đã gặp không ít cuộc tấn công bất ngờ từ các loài động vật nhỏ, như rắn xanh nhỏ lao ra từ bụi cỏ, quạ nhỏ lao xuống từ trên trời, rùa nhỏ bò lên từ mương cắn chân...
Có lẽ ông trời biết rằng hiện tại cậu còn yếu nên chỉ gửi đến những loài động vật nhỏ để cậu luyện tập. Nhưng đừng coi thường, dù nhỏ nhưng cũng đáng sợ lắm!
Dù sao Tô Dụ và hai chú chó đã quen với việc sau khi lên núi, nhất định phải g.i.ế.c được một con mồi mới yên tâm chơi đùa.
Quả nhiên, chỉ trong chưa đầy một phút, Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục đã hoàn thành nhiệm vụ săn mồi, một tấn công từ trên, một từ dưới, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Dù hai chú chó mới chỉ năm tháng tuổi nhưng nhờ vào vẻ ngoài dễ thương, chúng đã nhiều lần đánh lừa đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi và bọn trẻ để lấy đồ ăn ngon. Cả hai giờ đây đã to bằng nửa mẹ chúng – Chó săn già Trương Đại Lang và vượt xa những con ch.ó khác trong thôn.
Ngay cả con ch.ó nhỏ Ngũ Tiểu Hổ của Ngũ đại thúc, khi cả ba đứng cùng nhau đều lớn hơn một vòng so với Lư Đản khiến Lư Đản rất khó chịu, toàn trách cha mình quá keo kiệt!
Sau trận chiến, Tô Tiểu Ngũ thông báo với Tô Dụ: "Gâu!"
Báo cáo, kẻ địch đã bị đánh bại thảm hại!
Tô Dụ gật đầu tán thưởng hai chú chó làm tốt: "Báo động đã được dỡ bỏ, nghỉ ngơi tại chỗ!"
Tô Dụ tự mình leo xuống cây, định bắt vài con cá nhỏ trong dòng suối. Nhưng đang leo xuống, bỗng nhiên có thứ gì đó cọ vào đầu khiến cậu ngứa mũi và hắt xì một cái.
"Hắc... hắc xì!"
Tô Dụ lắc đầu hai cái, nhìn lại thì thấy – Ồ! Thì ra là một cây nấm to khô... không phải, là linh chi!!
Hóa ra tóc của Tô Dụ vô tình quét phải bào tử của linh chi làm bột bào tử rơi xuống khiến cậu hắt hơi. Nhưng cây linh chi này đen đúa, vàng vọt, trông chẳng khác gì một cục phân chưa khô hẳn, có vẻ hơi xấu xí...
Tô Dụ dựa vào chút kiến thức y học nông cạn của mình, đoán rằng linh chi này chỉ tầm ba đến năm năm tuổi nhưng bù lại rất tươi. Mang về hầm canh chắc chắn sẽ bổ dưỡng lắm.
Nhưng đợi đã, có khi linh chi này mang về sẽ bị chị cậu bán đi mất... Thôi kệ, bán cũng được, chị cậu chắc chắn sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu ở Cung Tiêu Xã!
Hơn nữa linh chi chỉ ăn một lần thì không có tác dụng lớn, phải dùng lâu dài mới tốt. Giờ chỉ có một cây nhỏ này thì cũng không sao.
Tô Dụ quyết đoán đưa tay ngắt cây linh chi nhỏ trên đầu rồi nhanh chóng bỏ vào chiếc giỏ nhỏ đeo sau lưng.
Sau khi trèo xuống cây an toàn, Tô Dụ phát hiện Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục đã hồi phục sức lực, đang chơi đùa bên bờ suối. Cậu đến chỗ con gà đã bị giết, bỏ nó vào giỏ rồi bắt đầu hái nấm và rau dại.
Thực ra mỗi lần đến sau núi, Tô Dụ đều đi theo con sông ngoài thôn, chủ yếu sợ lạc đường. Mỗi ngày cậu đều đi xa hơn một chút, hôm nay là ngày cậu đi xa nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi từng nói rằng thượng nguồn của con sông lớn này được hợp thành từ hai dòng sông lớn, một trong số đó đến từ quốc gia bọn mũi lõ. Dù Tô Dụ không biết quốc gia bọn mũ lõ trông ra sao, nhưng cậu muốn đến xem thử.
Có lẽ nếu cậu đi thêm một chút mỗi ngày, rất nhanh thôi sẽ nhìn thấy.
Sau khi hái được một ít nấm và rau dại tươi mới, Tô Dụ đi bắt cá và tôm trong suối. Những con cá tôm này chủ yếu giúp cậu rèn luyện thân thể và tốc độ phản ứng.
Kiếp trước Tô Dụ đã học qua những chiêu thức võ công, đến kiếp này, tất cả vẫn còn đọng lại trong đầu cậu, không hề bị phai mờ chút nào. Tuy nhiên cậu vẫn phải bắt đầu luyện tập lại từ đầu, nếu không mỗi khi thực hiện chiêu thức sẽ chẳng khác gì động tác hình thức, không có chút lực đạo nào.
May mắn là những thứ đã học qua một lần, khi bắt đầu lại sẽ tránh được nhiều con đường vòng không cần thiết nên tiến độ phục hồi võ công của Tô Dụ rất khả quan.
Tô Dụ ngồi xổm xuống, nhặt một đống những viên đá nhỏ, bỏ chúng vào hai túi áo bông bên trái và bên phải, sau đó bước ra bãi cỏ ven dòng suối, lặng lẽ quan sát.
Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục nhìn thấy Tô Dụ bày ra tư thế này, rất tự giác chạy đến hạ lưu dòng suối. Đây là trò chơi sáng sớm mà chúng yêu thích nhất, luôn mang lại cho chúng cảm giác thành tựu tuyệt vời!
Đứng ở thượng nguồn, Tô Dụ đã nhắm được vị trí của các con cá và tôm nhỏ, chỉ nghe vài tiếng "vút vút" rất nhỏ vang lên trong không trung, sau đó mặt nước dòng suối đã nổi lên vài con cá và tôm nhỏ, lật bụng nổi lên mặt nước.
Tô Dụ tiếp tục lặp lại vài lần như thế cho đến khi tiêu hết số đá nhỏ trong hai túi áo bông mới kết thúc buổi tập luyện hôm nay.
Khi Tô Dụ đi đến chỗ Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục, hai chú chó đã rất tự giác đứng gác bên cạnh một đống cá tôm nhỏ, vẫy đuôi đầy mong chờ lời khen nhưng cũng không thể hiện quá lộ liễu.
Tô Dụ ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu của hai chú chó, khen ngợi: "Giỏi lắm!"
Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục nhe răng cười to: "Gâu!"
Ồ, tuyệt quá!
Tô Dụ cúi xuống đếm số cá tôm dưới đất. Lúc nãy cậu b.ắ.n ra khoảng ba mươi viên đá, giờ trên mặt đất có bảy con tôm nhỏ và mười một con cá nhỏ, bảy cộng với mười một là mười tám. Vậy là trong ba mươi lần, chỉ trúng có mười tám lần.
Tô Dụ liếc qua thấy hai chú chó đang cắn nhau vui vẻ, quả quyết gán lên đầu hai chú chó mỗi con một dấu -2.
Không sai, nhất định là hai chú chó nhỏ đã bỏ sót vài con!
Thực tế cậu đã b.ắ.n trúng hai mươi hai lần trong ba mươi lần. Sức của cậu vẫn còn khá đấy chứ!
Vậy nên Tô Tiểu Ngũ cộng Tô Tiểu Lục bằng hai kẻ chịu tội thay.
Tô Dụ nhặt hết cá tôm dưới đất bỏ vào giỏ đeo lưng, sau đó lại vuốt đầu hai kẻ chịu tội và nói: "Đi nào, về nhà thôi!"
Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục: "Gâu!"
Về nhà ăn cơm nào!!
Thực ra Tô Dĩnh từng thử cho Tô Tiểu Ngũ, Tô Tiểu Lục, Ngũ Tiểu Hổ và Lư Đản ăn thịt sống, hy vọng chúng sẽ lớn lên hung dữ, oai vệ, có được ánh mắt đầy tà khí của "bá vương" trong loài chó và khí chất dữ dằn của một người đàn ông mạnh mẽ.
Nhưng không hiểu sao, có lẽ vì lần đầu tiên chúng tiếp xúc với thịt là món huyết hươu được hấp chín nên từ đó chúng ghi nhớ mùi vị đó. Kết quả là dù Tô Dĩnh đã thử vô số lần nhưng đều thất bại. Bốn chú chó này kiên quyết không chịu ăn thịt sống.
Ví dụ như con gà hoang vừa bị Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục cắn c.h.ế.t hoặc cá tôm mà chúng kéo từ dòng suối lên bờ, chúng hoàn toàn không coi đó là thức ăn.
Chỉ khi về đến nhà, Tô Dĩnh mang ra những miếng thịt gà, cá và tôm đã được nấu chín hoàn toàn thì hai chú chó mới chịu ăn.
Tất nhiên có lẽ cũng vì từ nhỏ đến giờ chúng chưa từng bị đói nên mới có thói quen kén ăn này.