Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 310



Lưu Lan Hương bối rối nói: "Con đừng có vào chỗ... đen đó nhé... chỉ là mua hai cân muối thôi, không đáng đâu."

Lưu Lan Hương sợ bọn trẻ bị bắt nếu đi vào chợ đen, mặc dù Đại Nha và con út lanh lợi nhưng Tô Thành và Lư Đản thì không thông minh lắm! Nhưng Lưu Lan Hương sợ nói thẳng ra sẽ khiến bọn trẻ tò mò nên bà chỉ nói mập mờ như vậy.

Làm mẹ thật khó quá!

Tô Dĩnh hiểu ý mẹ nhưng không vào chợ đen thì thật uổng phí, nhưng cô nói: "Chợ đen ở Cung Tiêu Xã bị dẹp hồi trước Tết rồi mà mẹ, còn đâu để mà đi chứ!"

Lưu Lan Hương mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt..."

Nhưng Tô Dĩnh lén cười, cô đã có kế hoạch!

Cô đã ở thôn gần nửa năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội lên Cung Tiêu Xã, ai mà không vui chứ, bọn trẻ đều rất hạnh phúc, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, thu dọn bát đũa rồi đeo giỏ lên lưng, sau đó ngồi bên con la m.ô.n.g to trước cửa, chờ xuất phát!

Trước khi đi, Tô Dĩnh còn nhanh chóng ra sân sau lấy báu vật mà em út nhặt được lần trước, sau đó khóa cửa, dẫn theo Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản và con la m.ô.n.g to đi vào khu rừng nhỏ ngoài thôn.

Những con ch.ó bị tạm nhốt lại để trông nhà, heo và gà sẽ do Lưu Lan Hương cho ăn khi bà về vào buổi trưa, bọn họ chỉ cần nghĩ đến việc hái cỏ heo trên đường về là đủ, hoàn hảo.

Lúc này người lớn trong các nhà đều đã ra đồng làm việc, Tô Dĩnh đợi đúng thời điểm này mới xuất phát để tránh ánh mắt của nhiều người, đỡ bị mấy người lắm lời làm phiền.

Vì hẻm nhà cô vốn đã hẻo lánh, cả bọn với con la m.ô.n.g to đi từ hướng sau núi vòng qua khu rừng nhỏ, may mắn là không gặp ai.

Khi vào khu rừng nhỏ, Tô Dĩnh và bốn đứa em cùng nhau cưỡi lên lưng con la m.ô.n.g to.

La có sức kéo kinh ngạc, có thể kéo xe và hàng hóa hơn ngàn cân, bây giờ con la m.ô.n.g to chỉ phải cõng năm đứa trẻ, chẳng là gì cả.

Vấn đề duy nhất là lưng con la không đủ dài, năm chị em phải ngồi rất sát nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện tại Tô Dĩnh cao nhất, tay dài nhất, ngồi ở phía sau cùng.

Từ Tô Dĩnh đếm lên lần lượt là Tô Mậu cao thứ hai, Lư Đản cao thứ ba, Tô Thành cao thứ tư và cuối cùng là Tô Dụ nhỏ bé.

Trong nhóm năm chị em, người ngồi thoải mái nhất là Tô Dĩnh và Tô Dụ, một người ở phía trước rộng rãi, một người phía sau thoáng mát.

Tô Mậu và Lư Đản cũng ổn, hai đứa lớn hơn một chút, xương cốt cứng cáp, bị chèn ép thì có thể cựa quậy.

Khổ nhất là Tô Thành, vừa mới ra khỏi thôn chưa được bao lâu, Tô Thành đã chịu không nổi.

Tô Thành kêu lên: "Chị ơi, em muốn nôn quá... khó chịu quá... ngồi vừa cấn m.ô.n.g vừa ngộp, thở không nổi..."

Tô Dĩnh an ủi: "Em cố thêm chút nữa đi, ngồi trên lưng con la vẫn nhanh hơn tự đi bộ, thời gian tiết kiệm được có thể dùng để dạo quanh Cung Tiêu Xã!"

Tô Thành buồn bã: "Ủa... không phải là Cung Tiêu Xã ở công xã sao?"

Tô Dĩnh: "Khó khăn lắm mới ra ngoài, em chỉ muốn quanh quẩn ở công xã thôi à, em không muốn lên huyện chơi một vòng sao? Lư Đản, em không muốn lên bệnh viện huyện thăm cháu trai à?"

Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản: "!"

Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản: "Muốn! Muốn! Muốn! Rất muốn!!! Hú hú hú hú hú!!!"

Vẫn là chị có ý tưởng hay, hí hí hí!

Năm đứa trẻ thật giả lẫn lộn ngồi trên lưng con la m.ô.n.g to, mỗi đứa có một tính cách khác nhau. Khi nghe chị cả nói có thể đi dạo một ngày ở huyện, ban đầu ai cũng rất vui, nhưng khi con la m.ô.n.g to đi lắc lư một đoạn dài trên con đường thôn, phản ứng của mỗi đứa bắt đầu thể hiện ra.

Dù Lư Đản rất vui nhưng với tinh thần nhân đạo, Lư Đản vẫn lý trí nêu ra tình huống có thể gặp phải, cậu ấy hỏi: "Chị Đại Nha, nếu tam thẩm biết thì sao? Mấy anh chị sẽ bị đánh đòn à?"