Cuối cùng khi bệnh viện xác nhận đứa bé thực sự là con của sản phụ giày da nhỏ thì dưới sự chứng kiến của các đồng chí cảnh sát và đội bảo vệ bệnh viện, Tô Dụ mới trả lại đứa bé.
Nhưng nhóm ba người to lớn không những không trách mắng Tô Dụ mà còn vô cùng biết ơn Tô nhị bá và những người khác vì đã có trách nhiệm và dũng cảm giúp đỡ.
Nhóm ba người to lớn này bao gồm sản phụ, chồng và em trai của chồng. Vừa nãy chồng của người phụ nữ đi lấy cơm, chị ta thì mệt quá nên thiếp đi, còn em chồng thì đi vệ sinh. Trong lúc đó, đứa bé bị bà lão đội khăn trùm nâu bế đi mất.
Thực ra sản phụ giày da nhỏ vẫn rất yếu. Chị ta chỉ mới sinh con được hai ngày, vẫn đang trong thời gian ở cữ. Vừa nãy nhờ vào bản năng của một người mẹ, chị ta mới bộc phát sức mạnh phi thường, nhưng giờ đây chị ta đã gần như kiệt sức.
Tuy nhiên người phụ nữ này vẫn cố gắng bế con, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dụ mà nói: "Cháu đừng đi, cha của dì là giám đốc nhà máy chế biến thịt, đợi ông ấy đến đây, nhất định phải cảm ơn cháu và mọi người thật tốt!"
Đúng lúc đó, Tô nhị đại nương, anh họ Tô Mưu và chị họ Tô Hương Tú vừa mới đến, tất cả đều ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Chuyện gì vậy? Sao lại có người muốn cảm ơn nhiệt tình như thế?
Còn ai là giám đốc nhà máy chế biến thịt chứ!!!
Người phụ nữ giày da to lớn chỉ nói được vài câu rồi mệt mỏi rã rời, nhanh chóng được mọi người khuyên về phòng bệnh nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đợi đến khi phòng bệnh của chị dâu cả Lưu Phương trở lại yên tĩnh, thời gian đã là hơn 2 giờ chiều.
May mà Tô nhị bá sợ con dâu và cháu nội đói nên đã sắp xếp cho ba mẹ con ăn trưa trước rồi.
Sau đó để tránh làm phiền Lưu Phương và hai đứa nhỏ là Tô Ngũ Nhất và Tô Lao Động nghỉ ngơi, Tô nhị bá, Tô nhị đại nương, anh họ Tô Mưu, chị họ Tô Hương Tú và năm chị em nhà Tô Dĩnh đành ngồi chồm hổm bên ngoài phòng bệnh ăn cơm trưa.
Không dám rời xa hai đứa trẻ quá lâu vì suýt nữa thì họ đã gặp phải kẻ trộm con. Đến giờ Tô nhị đại nương vẫn chưa hoàn hồn.
Hôm nay Tô nhị đại nương và Tô Mưu ra ngoài tìm xe không thuận lợi, chủ yếu vì ở huyện, mọi người hầu hết là công nhân, không làm nông cũng không có nhiều xe la hay xe lừa để sử dụng. Nhưng may mà hôm nay Tô Dĩnh và mấy đứa em đến nên Tô nhị bá dặn Tô Dĩnh bảo Hồ lão lục đánh xe la của thôn lên đón vào ngày mai. Xe la của đại đội thì không cần trả nhiều tiền, vừa tiện lợi lại yên tâm.
Tuy nhiên Tô Dĩnh và các em vẫn đang lén lút ra ngoài chơi, Lưu Lan Hương hoàn toàn không biết mấy đứa dám đi xe buýt lên huyện, vì vậy không thể nán lại bệnh viện quá lâu. Nếu về muộn thì không thể giải thích hợp lý sẽ bị đánh đòn, hơn nữa sợ làm mẹ lo lắng.
Trong tòa nhà ba tầng của bệnh viện huyện có treo đồng hồ, đến khoảng 2 giờ rưỡi chiều, Tô Dĩnh và mấy đứa em rời đi trước. Họ không thể chờ giám đốc nhà máy chế biến thịt nữa, nhưng có lẽ người ta chỉ định tặng ít thịt heo thôi, dù sao thì Tô nhị bá và gia đình vẫn ở đây, nhờ Tô nhị bá chuyển lại cũng không sao. Đó là suy nghĩ trong lòng Tô Dĩnh lúc đó.
Đi cùng năm chị em về thôn còn có chị họ Tô Hương Tú, vì Tô nhị bá thật sự không yên tâm để năm đứa nhỏ tự về. Tô nhị bá bị sự kiện hôm nay làm cho khiếp đảm, nếu lũ trẻ nhà em trai của ông ấy lỡ mất một đứa thì nửa đêm em trai ông ấy chắc chắn sẽ chui từ mộ ra để tìm mình.
Trời ơi, không dám nghĩ tới, quá sợ hãi...
Lời của Tô nhị bá lúc đó là: "Hôm nay mấy đứa dám tự đến huyện, đúng là to gan lớn mật, lẽ ra mỗi đứa phải bị đánh đòn thật đau, nhưng vì mấy đứa đã làm việc tốt lúc trưa, coi như công chuộc tội, chuyện này tạm bỏ qua nhưng không được phép tái phạm."