Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 325



Chu tẩu tử thay mặt toàn thể nhân viên của đội thôn, yêu cầu mạnh mẽ những người liên quan... à không, những người có tinh thần nghĩa hiệp nhanh chóng đến đội thôn, phóng viên của báo tỉnh và các lãnh đạo huyện đang chờ để chụp ảnh đấy!

Chu tẩu tử không biết ai là người làm việc này nhưng dù bạn là ai, dù bạn đang đi vệ sinh, đi tiểu, làm ruộng hay bất cứ việc gì thì hãy nhanh chóng đến đội thôn báo cáo!

Một phút cũng không được chậm trễ!

Nhưng vào lúc này, hai anh em Tô Dụ và Tô Thành đang nghe loa phát thanh trong sân nhà đã ngớ người ra...

Trời ơi, tiêu rồi, giờ phải làm sao đây?

Chuyện bọn họ trốn lên huyện chơi hôm qua... xem ra sắp không giấu được nữa rồi!!!

Không lẽ sẽ bị đòn sao?

Cậu bé Tô Thành 6 tuổi ném chiếc xẻng nhỏ trong tay sang một bên, sau đó ngồi xếp bằng ngay bên rìa vườn rau.

Tô Thành vừa ngồi gãi ngón tay vừa thở dài: "Giờ phải làm sao đây? Thật không muốn đi chút nào... Nhưng nếu không đi... thì chắc là vẫn sẽ bị ăn đòn thôi nhỉ?"

Bây giờ Tô Thành đã là một cậu nhóc 6 tuổi, mà nhóc 6 tuổi thì phải can đảm. Mặc dù trong lòng rất sợ nhưng vẫn cố gắng kìm nén không khóc ra.

Tô Dụ cũng vứt bỏ cọng cỏ vừa nhổ trong vườn rau, ngồi xuống cạnh Tô Thành, hai anh em ngồi xếp hàng trên đất bùn.

Thật ra cậu nghĩ chắc sẽ không sao đâu... Tới lúc đó họ có thể chạy mà! Cậu chạy rất nhanh, chắc chắn sẽ không bị đánh đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng khi Tô Dụ quay đầu liếc nhìn trộm anh ba của mình, cậu phát hiện Tô Thành chỉ cố nhịn được chưa đầy ba giây thì đã bắt đầu mếu máo rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy...

Tô Dụ quả quyết nắm lấy tay anh ba Tô Thành rồi dụ dỗ: "Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta có chị mà, mẹ chắc chắn sẽ tập trung đánh chị nhiều hơn. Lúc đó chúng ta sẽ nhân cơ hội lẻn sang nhà nhị bá. Mẹ sẽ không tiện sang tìm đâu! Đợi khi mẹ nguôi giận, chúng ta quay về là ổn thôi."

Tô Thành suy nghĩ trong ba giây...

Tô Thành nói: "Em nói đúng đấy! Hì hì, đầu óc lão tứ vẫn là nhanh nhạy nhất!"

Biết cách tránh đòn, Tô Thành lập tức không còn buồn bã nữa. Anh ấy đứng lên rồi kéo tay cậu em Tô Dụ đứng dậy. Trước khi đi, hai anh em còn vuốt ve mấy con ch.ó nhỏ trong nhà rồi nhanh chóng khóa cửa, hớn hở chạy thẳng tới đại đội.

Tại đại đội của thôn Thanh Sơn, bầu không khí lúc này vô cùng sôi nổi nhưng cũng rất ngượng ngùng.

Sôi nổi vì đang chật kín người. Văn phòng đại đội vốn đã khá lớn nhưng bây giờ lại chen chúc rất nhiều người: Ngoài các thành viên của đại đội, trừ nhị bá của Tô Dụ còn có ba phóng viên của báo tỉnh, nhiều lãnh đạo huyện, lãnh đạo công xã và cả giám đốc nhà máy chế biến thịt của huyện cùng vài tài xế. Điều này khiến mấy người ở đại đội đều cảm thấy vô cùng bối rối...

Bây giờ bất kỳ người nào trong phòng cũng đều là nhân vật quan trọng đối với thôn Thanh Sơn. Nhưng văn phòng đại đội lại chẳng có đủ ghế để cho các lãnh đạo ngồi. Đại đội trưởng Vương Đại Lực cùng với mấy vị cán bộ phải tất bật đi mượn bàn ghế, cốc chén từ dân thôn, bận đến nỗi chân không chạm đất!

Ngượng ngùng là ở chỗ người trong thôn đã làm ra chuyện lớn như vậy ở huyện mà mấy người trong đại đội mãi đến khi các lãnh đạo đến nơi... mới biết được.

Thêm nữa, đại đội trưởng Vương Đại Lực và mấy người còn chẳng biết phóng viên của báo tỉnh định phỏng vấn ai nên lúc Chu tẩu tử gọi trên loa phát thanh đã phải sử dụng rất nhiều từ "ai đó" để chỉ định và giọng nói lại vô cùng dữ dội. Bây giờ mấy người trong đại đội đều cảm thấy vô cùng khó xử...

Thật sự là rất ngượng ngùng!

Trong lòng đại đội trưởng Vương Đại Lực đã chửi rủa mấy người làm chuyện tốt đó thậm tệ.

Đối phương làm được chuyện lớn như vậy, tại sao về đến thôn lại không thèm mở miệng nói một lời chứ! Chỉ cần nói một tiếng để họ có thời gian chuẩn bị có phải tốt hơn không? Đúng là muốn dọa người ta phát bệnh tim mà!