Lúc này Ngũ Lỗi liếc mắt nhìn quanh, thấy mọi người đã gần như đi hết. Ngũ Lỗi sợ đến muộn sẽ bị trừ điểm công, nhanh chóng kết thúc trò chơi nhỏ với người thuê nhà của mình.
Ngũ Lỗi nhẹ nhàng kéo một cái và Diêu Tam Giang đã bị kéo đi. Trên mặt đất quả nhiên còn lại một cái hố nhỏ do đế giày của Diêu Tam Giang cào ra.
Anh Ngọa Long, Diêu Tam Giang: "... ?"
Người trong thôn này đều khỏe đến vậy sao?
Chết tiệt, coi bộ đã quá xem thường rồi.
Hành động kéo Diêu Tam Giang của Ngũ Lỗi thật kỳ lạ, ít ai lại làm như thế. Chính vì vậy mà lần này Trần Đại Cương thật sự chú ý đến Diêu Tam Giang và hai người đối mặt với nhau trong một cuộc "đấu mắt" 1v1.
Trần Đại Cương lập tức đảo mắt lần nữa, còn chế giễu: "Đồ ngốc, sau 10 tuổi tôi đã không còn chơi trò này nữa!"
Rồi hắn ta quay đầu lại nói với Trần bà tử: "Mẹ, mẹ cũng phải cẩn thận một chút, ừm... Thực ra không phải trí thức nào cũng là kẻ xấu. Mẹ nhìn xem mấy người trí thức cũ ở thôn ta có ai gây chuyện bao giờ đâu? Mình cũng phải xét theo từng trường hợp cụ thể chứ. Được rồi mẹ, con đi đây!"
Trần Đại Cương đang tự dọn đường cho giấc mơ của mình - cưới được cô gái trí thức xinh đẹp từ thành phố là Trương Hiểu Quyên.
Lúc này Trần bà tử hoàn toàn không biết gì về những suy nghĩ phong phú trong lòng đứa con trai yêu quý của mình, nhưng với bà ta, con trai luôn là số một, lão già nhà bà ta đứng thứ hai, còn tất cả những người khác thì phải đứng sang một bên!
Trần bà tử vỗ vai Trần Đại Cương, khen ngợi: "Con trai mẹ thật thông minh, con nói đúng, mẹ sẽ chú ý!"
Mẹ con họ nhìn nhau cười, cả hai đều hài lòng rồi mỗi người rời đi theo con đường của mình, đúng là một cảnh tượng mẹ hiền con thảo, cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng anh Ngọa Long của nhóm trí thức mới Diêu Tam Giang đã bị Ngũ Lỗi kéo đi xa: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta đã cố sức rồi, thật sự, lúc nào cũng cố hết sức!
Nhưng Diêu Tam Giang nhìn bóng của mình trên mặt đất, chỉ cảm thấy Ngũ Lỗi đang kéo anh ta như thể kéo một con gà con...
Diêu Tam Giang nghĩ chắc chắn là vì buổi sáng anh ta ăn chưa đủ no!
Lúc này Ngũ Lỗi quay đầu lại, nhìn Diêu Tam Giang với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cứng nhắc: "Đừng gây chuyện, tôi biết cậu không phải là người đã ăn trộm gà tối qua."
Chỉ một câu nói đó thôi đã khiến toàn bộ sức lực của Diêu Tam Giang như bị rút hết, im lặng để Ngũ Lỗi kéo đi.
Diêu Tam Giang có chút xúc động, vì vậy không dám động đậy nữa.
Chưa bao giờ có ai tin tưởng và khẳng định anh ta như vậy. Đôi mắt của Diêu Tam Giang bắt đầu ướt át.
Nhưng thực ra Ngũ Lỗi nghĩ rằng hiện tại Diêu Tam Giang đang ở nhà mình, nếu chẳng may anh ta đánh nhau và bị bắt đi làm việc ở những trang trại khổ sai hơn thì ai sẽ bù lại số tiền mười đồng một tháng, ít nhất là hai tháng của anh ta đây?
Còn về chuyện tối hôm qua, Ngũ Lỗi là người biết võ, lại thường xuyên lén lên núi, chưa bao giờ bỏ bê việc luyện tập nên thính giác nhạy bén là chuyện rất bình thường. Tối qua nếu Diêu Tam Giang dám bước ra khỏi phòng khách nhà mình, chắc chắn Ngũ Lỗi sẽ tỉnh dậy ngay lập tức! Nhưng thực tế là tối qua Ngũ Lỗi đã ngủ một mạch đến sáng.
Cuộc sống luôn tràn đầy những hiểu lầm đẹp đẽ...
Tuy Diêu Tam Giang không thể đánh nhau nhưng bên nhóm nữ trí thức lại xảy ra đánh nhau.
Nguyên nhân của vấn đề vẫn là sự việc trộm gà của nhóm trí thức mới nhưng những người tham gia ẩu đả lại là những "trùm" của một kiểu khác trong nhóm trí thức mới.
Đúng vậy, đó vẫn là cô nàng xốc nổi, tóc búi cao đã bị đúp hai năm cấp ba – Vương Linh.
Chuyện là thế này, sau khi Lưu Lan Hương cùng cô nàng mít ướt đáng thương Ninh Quyên đến cánh đồng, lúc đầu mọi người đều làm việc rất chăm chỉ. Đội sản xuất cũng đã tính đến việc nhóm thanh niên tri thức mới đến, có thể nếu được sắp xếp làm việc cùng với người mà họ đã ở chung nhà từ hôm qua, họ sẽ nhanh chóng hòa nhập hơn với tập thể. Quả thật trong giờ làm việc đầu tiên, không có bất cứ sự cố nào xảy ra trên cánh đồng.