Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 371



Mã thẩm không phải đang đi "nhẹ" mà do dạo gần đây bà ta ăn nhiều rau quá nên mọi chuyện rất trơn tru, bà ta đang giải quyết việc "nặng". Còn bà thím ngồi bên cạnh cũng đang giải quyết việc "nặng" nhưng khác là bà ấy không được trơn tru lắm, vẫn chưa xong.

Là những bà thím trong thôn, dĩ nhiên họ thích bàn tán chuyện đông chuyện tây. Mã thẩm đang rất hứng thú với câu chuyện nhưng bà thím kia đang phải cố gắng hết sức, chắc chỉ còn thiếu chút nữa thôi nên không thể đáp lời, chỉ có thể dùng ánh mắt để bày tỏ sự đồng tình, khuyến khích Mã thẩm nói tiếp.

Nhưng đột nhiên, một cái bóng xuất hiện trước mặt hai người!

Mã thẩm và bà thím ngước đầu lên nhìn và cái bóng đó không ai khác chính là cô gái trí thức tóc ngắn búi cao mà họ vừa bàn tán – Vương Linh!

Vương Linh tức điên lên, mặt cô ta đầy vẻ hung tợn, miệng thì hét lên một cách điên cuồng: "A a a a, các người quá đáng lắm! Quá đáng lắm rồi!!!"

Chưa kịp để Mã thẩm và bà thím kia phản ứng, Vương Linh đã vươn tay đầy tội lỗi của mình, ấn hai người xuống tại chỗ.

Nhưng Mã thẩm: "..."

Chết tiệt, bà ta vừa "giải quyết xong", hơn nữa còn là không ít...

Mã thẩm ngay lập tức hét lên từ sâu thẳm tâm hồn mình: "Tao xxx... Mày thả tao ra! Có giỏi thì mày thả tao ra! A a a!!!"

Dưới m.ô.n.g của Mã thẩm là cảm giác dính dính, ấm ấm... rõ ràng là đã đè phải cái gì đó...

Ban đầu Vương Linh dùng một tay ấn bà thím và một tay ấn Mã thẩm. Nhưng giờ chỉ còn Mã thẩm là nhảy dựng lên vì bị "trúng chiêu", trúng rất nặng. Thế là Vương Linh ngay lập tức bỏ tay khỏi bà thím kia, dùng cả hai tay tập trung vào Mã thẩm.

Vương Linh trước kéo Mã thẩm lên một chút, sau đó lại ấn bà ta xuống chỗ khác rồi lại kéo lên một chút, lại ấn xuống...

Quá trình lặp đi lặp lại...

Không ngừng nghỉ...

Đương nhiên Vương Linh biết rằng mình không đẹp nhưng có cô gái nào lại muốn nghe người khác nói mình xấu chứ, nhất là bằng những lời lẽ... thô tục đến thế. Vương Linh chưa bao giờ phải nghe những lời như vậy nên cô ta cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

Mặt Vương Linh đỏ bừng, hét lớn: "A a a!!! Bà đi c.h.ế.t đi! Bà đi c.h.ế.t đi! Bà đi c.h.ế.t đi!!! A a a, bà đi c.h.ế.t đi!!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng bà thím đứng cách đó chỉ 10cm đang quan sát toàn bộ quá trình, không dám thốt lên lời: "..."

Bà thím kia lăn lê bò càng chạy đi, mãi đến khi chạy được một đoạn mới kéo quần lên cho đàng hoàng.

Trời đất ơi, đám trí thức mới đến này thật quá đáng sợ!!!

Bà ta phải đi tìm đại đội trưởng ngay!!!

May mắn là hôm nay bà ta bị táo bón...

Thật ra xung quanh còn có mấy nữ xã viên khác cũng đang giải quyết nhu cầu sinh lý, không có trí thức nữ nào khác vì họ ngại mới làm việc được một tiếng đã đi vệ sinh, ai cũng cố gắng nhịn, trừ Vương Linh – người vốn rất đặc biệt. Nhưng các nữ xã viên trong thôn thì không sao, vì họ đã sống ở đại đội Thanh Sơn bao nhiêu năm, chẳng còn gì phải ngại, muốn đi là đi thôi.

Là những xã viên trong thôn, dĩ nhiên họ sẽ ủng hộ Mã thẩm. Mặc dù bà ta khó ưa nhưng dù sao cũng là xã viên của đại đội Thanh Sơn, vẫn gần gũi hơn cô gái trí thức mới đến từ hôm qua là Vương Linh.

Nhưng mà...

Không ai dám can thiệp...

Lúc này nhờ vào ý chí kiên cường và sức mạnh được tôi luyện qua nhiều năm lao động, cuối cùng Mã thẩm cũng đứng dậy được! Mã thẩm và Vương Linh đứng đối diện nhau mà đánh nhau.

Nhưng Mã thẩm vẫn chưa kịp mặc quần cho chỉnh tề, cộng thêm việc vừa bị Vương Linh lôi kéo nên...

Tóm lại không ai dám lại gần!!!

Điều này không liên quan đến việc họ thích hay không thích Mã thẩm mà thực sự là họ không dám!!!

Bà thím vừa cùng Mã thẩm trốn vào rừng để đi vệ sinh lúc này đang hoảng hốt chạy trốn, chạy về phía ruộng của đại đội Thanh Sơn.

Đúng nghĩa là chạy trốn, chạy thoát thân!

Vừa về đến ruộng, bà thím vừa thấy người đã lập tức la lớn: "Có chuyện rồi!!! Trí thức mới đánh nhau với Mã thẩm rồi!!"