Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 380



Tô đại bá không còn cách nào khác, đành phải xuống hầm lấy thêm một cục vàng và liều lĩnh mang nó đến chợ đen ở huyện để thử vận may.

Nhưng mà nhà ông lại sống chung với ai?

Đúng vậy, là "thần trộm năm tháng" Hà Kiến Thiết!

Người đàn ông này đêm nào cũng ra ngoài làm việc kín đáo nhưng lần nào cũng có thu hoạch. Cả thôn lập đội tuần tra nhưng không ai bắt được anh ta.

Thực ra việc Hà Kiến Thiết trộm hai con gà mái của Lý đại thẩm hàng xóm là cố ý. Vì anh ta rất tự tin vào tay nghề của mình, tin rằng sẽ không bị phát hiện.

Vào đêm hôm đó, khi Tô đại bá xuống hầm lấy vàng, Hà Kiến Thiết đã nhìn thấy.

Hà Kiến Thiết là hạng trộm cỡ nào chứ? Ngay lúc đó anh ta không theo Tô đại bá xuống hầm mà thay vào đó, đợi Tô đại bá ra ngoài và ngủ say, anh ta mới cầm đèn dầu, lần mò xuống hầm nhà Tô đại bá.

Khi Hà Kiến Thiết dùng ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu để tìm ra nơi cất giấu vàng của nhà Tô đại bá, anh ta đã để lại một mánh lới.

Thần trộm Hà Kiến Thiết nghĩ nếu lấy hết số vàng, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Hà Kiến Thiết cho rằng chỉ cần kéo dài thời gian đến khi khu tập trung trí thức được xây dựng xong, anh ta sẽ rời khỏi nhà này. Đến khi nhà Tô đại bá phát hiện vàng mất, họ cũng không thể chắc chắn rằng anh ta là thủ phạm.

Kiểu như là bạn nghĩ đó là anh ta nhưng không có chứng cứ... Hà Kiến Thiết rất thích cảm giác đó, nhìn người khác tức tối nhưng không làm gì được mình. Điều này mang lại cho anh ta sự thỏa mãn vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì thế Hà Kiến Thiết không động đến những cục vàng ở lớp trên mà lấy đi tất cả vàng ở lớp dưới. Sau đó mang củi vào, thay thế cho số vàng đã lấy.

Sau khi sắp xếp lại, Hà Kiến Thiết vô cùng hài lòng. Trong cái hầm tối tăm như vậy, dù có đèn dầu cũng rất khó nhận ra vàng ở lớp dưới đã bị thay thế.

Nhưng điều mà thần trộm không biết là trước Tết năm ngoái, một Tô lão thái thái kỳ quặc cũng đã nghĩ như mình.

Tóm lại, thần trộm rất hài lòng, ôm một đống "vàng" rời khỏi hầm nhà Tô đại bá.

Sau đó Hà Kiến Thiết tiếp tục dõi theo Tô đại bá. Khi phát hiện Tô đại bá xin nghỉ, anh ta ngay lập tức xin nghỉ theo và bám đuôi suốt chặng đường. Cuối cùng anh ta lần theo dấu vết của Tô đại bá đến chợ đen ở huyện, ẩn nấp và quan sát cách mà Tô đại bá bán vàng. Và rồi chuyện thật giả của vàng thỏi mà Lưu Đại Xuyên và những người khác gặp phải cũng từ đó mà ra.

Tuy nhiên với chị em Tô Dĩnh và Tô Dụ, những vấn đề kỳ lạ này không còn quá quan trọng nữa. Chỉ cần đảm bảo rằng chúng không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của họ là được.

Khi Lưu Đại Xuyên dắt con la lớn đến thôn Thanh Sơn, trời vừa bắt đầu chạng vạng tối.

Nhưng bây giờ đã giữa tháng 6, trời tối muộn hơn, vì thế lúc này cũng là thời điểm mọi người đã về từ đồng ruộng và đang ăn tối tại nhà, bên ngoài chẳng có mấy người đi dạo lung tung.

Sau đó theo thói quen, Lưu Đại Xuyên dừng xe la và xe kéo ở bãi đất nhỏ gần nhà Tô Dĩnh rồi cùng chị em Tô Dĩnh mang số gạo, bột mì mà họ mua cho Ninh Quyên về nhà.

Số tiền 50 đồng mà Ninh Quyên đưa cùng với phiếu lương thực và phiếu dầu đã mua được 100 cân gạo trắng, 100 cân bột mì, 6,5 cân dầu đậu, 100 quả trứng gà và 10 cân thịt ba chỉ.

Nhà Tô Dĩnh không hề tham lam số đồ của Ninh Quyên. Họ nhờ Lưu Đại Xuyên giúp mang mọi thứ vào phòng của Ninh Quyên trong sân sau để khi cần dùng thì mang ra, tránh bị hiểu lầm.

Lần này người mẹ "ki bo" của họ cũng đã đồng ý mua 30 cân bột mì cho nhà mình. Tuy không nhiều nhưng gia đình họ thường trộn bột mì với bột ngô để ăn, bột mì ít, bột ngô nhiều hơn. Họ không thể ăn bột mì hàng ngày mà chỉ có thể cải thiện bữa ăn vào những ngày đặc biệt nên 30 cân cũng đủ cho cả gia đình ăn trong khoảng hai tháng.