Nhưng hiện tại Tô Dĩnh xông vào với khí thế dữ dội, dù Ninh Quyên chưa nghĩ ra cách trả lời nhưng cũng đành cắn răng, lắp bắp thử nói: "Chị... chị... chị không đi có được không? Chị có thể đưa cho gia đình em mười đồng mỗi tháng và sẽ giúp gia đình em làm việc. Chị đã học được khá nhiều rồi, em muốn chị làm gì thì chị sẽ làm cái đó, được không?"
Ninh Quyên nhìn Tô Dĩnh với ánh mắt đầy hy vọng nhưng Tô Dĩnh thẳng thừng lắc đầu từ chối: "Không được."
Dù Ninh Quyên không phải là người xấu nhưng thêm một người là thêm nhiều phiền phức. Mùa đông sắp đến rồi, không ăn thịt chắc chắn không được, nếu không bồi bổ đủ trước khi mùa đông đến, lấy gì để chống lại cái lạnh?
Vì vậy để Tô Dụ có thể thoải mái lên núi săn bắt, Tô Dĩnh không thể nào để Ninh Quyên tiếp tục ở lại nhà mình được nữa.
Mười đồng mỗi tháng mà Ninh Quyên đưa thì có là gì?
Cậu em thứ tư của cô chỉ cần đi hai chuyến lên núi phía sau là đã đủ bù lại rồi, không phải sao!
Ninh Quyên đã cố gắng nhưng Tô Dĩnh không đồng ý...
Tô Dĩnh vẫn có sức uy h.i.ế.p khá lớn với Ninh Quyên, lúc này Ninh Quyên tạm thời không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa khóc sụt sịt vừa xách túi lớn và túi lương thực của mình, từng bước quay đầu lại, một mình đi về khu điểm thanh niên trí thức mới xây.
Điểm thanh niên trí thức mới được bao quanh bởi một sân lớn, bên trong sân chia ra thành hai căn nhà lớn ở hai bên, mỗi căn nhà đều có một chiếc giường chung lớn, có thể chứa ít nhất năm mươi người cùng sinh sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện tại tổng số thanh niên trí thức ở thôn Thanh Sơn cũng chỉ có khoảng sáu bảy mươi người, nam nữ sống riêng trong hai khu sân bên phải và bên trái của điểm thanh niên trí thức. Khi tất cả thanh niên trí thức cũ mới chuyển vào, trong giường chung lớn của cả hai bên nam nữ vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Ninh Quyên đến điểm thanh niên trí thức muộn hơn, nhà của Tô Dĩnh gần chân núi, còn điểm thanh niên trí thức mới thì nằm ở đầu làng, gần khu ngoại vi, tương đương với việc phải băng qua cả thôn. Đến khi Ninh Quyên xách hành lý, lo lắng bước vào bên trong nhà nữ thanh niên trí thức thì những chỗ giường tốt đã bị người khác giành hết.
Ninh Quyên không còn cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại rồi chọn một chỗ gần cửa ngồi xuống.
Nhưng chưa kịp trải chăn ra thì luồng gió lạnh từ cửa thổi vào suýt nữa khiến Ninh Quyên khóc vì lạnh.
Mắt đỏ hoe, môi mím lại, Ninh Quyên âm thầm chịu đựng, cô ấy hiểu rằng việc "khóc than" không thể cải thiện tình hình chỉ làm người khác khó chịu. Ninh Quyên không muốn trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích ngay từ ngày đầu vào điểm thanh niên trí thức, vì vậy cô ấy chỉ có thể nhanh chóng hành động, sau khi trải chăn xong là lập tức rúc vào lớp chăn dày để sưởi ấm.
Tâm trạng Ninh Quyên không tốt nên cô ấy không chú ý đến tình hình xung quanh. Để tránh bị lạnh vì gió thổi vào từ cửa, Ninh Quyên rụt đầu vào trong chăn dày của mình, không lâu sau đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi Ninh Quyên tỉnh dậy lần nữa là vì tiếng cãi vã kịch liệt trong sân làm cô ấy thức giấc.
Ninh Quyên mơ màng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên chiếc giường chung lớn trong phòng chỉ còn lại mình mình, tất cả nữ thanh niên trí thức khác đều đã ra ngoài sân.
Không do dự lâu, Ninh Quyên cũng xuống giường mang giày, quyết định theo mọi người ra ngoài xem thử trong sân đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này trong sân lớn của điểm thanh niên trí thức, tất cả nam nữ thanh niên trí thức đều đã ra ngoài, dựa vào vị trí đứng của đám đông, Ninh Quyên nhanh chóng nhận ra tình hình đang chia thành ba nhóm chính - một nhóm là các nam thanh niên trí thức đại diện cho đám người đứng xem, một nhóm là vài người nữ thanh niên trí thức cũ do một cô gái tóc đuôi sam dài đứng đầu và nhóm còn lại là mấy nữ thanh niên trí thức mới đến cùng đợt với Ninh Quyên.