Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 416



Lúc này Ninh Quyên đã khóc "hu hu" được một lúc, Tô Dĩnh thấy nhà Tống tẩu tử đối diện và nhà Tôn đại nương ở sân bên cạnh đều đã sáng đèn, chắc nếu chần chừ thêm, hàng xóm sẽ ra xem chuyện gì.

Tô Dĩnh không muốn làm lớn chuyện, bèn nói với Ninh Quyên: "Chị vào nhà trước đi."

Vừa nghe thấy có thể vào nhà, Ninh Quyên lập tức dừng ngay tiếng "hu hu hu", nhanh chóng đứng dậy, run rẩy ôm lấy chiếc túi lớn rồi theo vào trong.

Thật ra trong lòng Ninh Quyên cũng rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô ấy mặt dày mày dạn đến mức này khiến cô ấy cảm giác như tim đã nhảy lên đến cổ họng...

Dù cảm thấy việc mình làm rất mất mặt nhưng Ninh Quyên không hối hận, cô ấy thật sự không dám quay lại điểm thanh niên trí thức!

Ninh Quyên quyết định rằng nếu có thể ở lại, sau này cô ấy nhất định sẽ cư xử tốt, giúp đỡ làm việc, nghe lời Đại Nha và Lưu Lan Hương!

Khi cả nhóm đã vào đến sân, Tô Dĩnh nói với Lưu Lan Hương: "Mẹ cứ về phòng ngủ trước đi, con sẽ nói chuyện rõ ràng với chị ấy."

Lưu Lan Hương: "..."

Trời ạ, lại còn phải nói chuyện rõ ràng nữa cơ.

Lưu Lan Hương gật đầu: "Được, nhưng đừng nói chuyện muộn quá nhé..."

Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ vẫn không muốn đi, vì họ rất tò mò không biết "nói chuyện rõ ràng" là gì và rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở điểm thanh niên trí thức mà khiến chị Ninh Quyên sợ hãi đến vậy.

Nhưng một cái liếc mắt lạnh lùng của Tô Dĩnh khiến ba đứa nhóc sợ hãi bỏ chạy.

Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "!"

Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "Mẹ ơi, chờ tụi con với!"

Tô Dĩnh quay đầu lại: "Hừ."

Còn dám thách thức uy quyền của Tô lão thái thái cô đây à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lá gan to ra nhỉ!

Ba đứa nhóc rón rén theo mẹ trở về phòng chính... Sợ quá đi!

Sau khi dẫn Ninh Quyên vào căn phòng phía sau thuộc về mình, Tô Dĩnh thắp đèn dầu rồi đóng cửa lại.

Sau đó Tô Dĩnh hỏi Ninh Quyên đang lo lắng đến mức không dám ngồi lên giường đất: "Chị thật sự muốn tiếp tục ở đây?"

Ninh Quyên gật đầu như điên: "Muốn! Muốn! Muốn!"

Tô Dĩnh chỉ vào giường đất, bảo Ninh Quyên ngồi xuống cùng mình rồi nói: "Vậy chúng ta bàn về điều kiện nhé. Nếu chị có thể thực hiện được những điều em sắp nói thì không phải là không thể để chị tiếp tục ở đây..."

Ninh Quyên chỉ cần có thể thoát khỏi điểm thanh niên trí thức đáng sợ kia thì điều gì cô ấy cũng sẵn sàng đồng ý, cô ấy vội đáp: "Em nói đi, em nói gì chị cũng đồng ý!"

Tô Dĩnh không tin: "Gã đàn ông tồi nào cũng nói thế."

Ninh Quyên: "... ?"

Ý là gì?

Tô Dĩnh nói: "Thứ nhất, chị vẫn phải như trước đây, mỗi tháng nộp mười đồng, coi như phí ăn uống và ở trọ của chị nhưng số tiền này chỉ có chị tự chi trả, không thể để đại đội hoặc ai trong thôn biết. Thứ hai, từ ngày mai trở đi, nhà em ăn gì chị ăn nấy, mỗi lần nấu riêng cho chị rất phiền. Thứ ba, mọi chuyện trong nhà này chị đều không được kể với người ngoài, bất cứ ai cũng không được. Thứ tư, mỗi lần "hu hu" không được quá mười phút!"

Tô Dĩnh thật sự không thể chịu nổi tiếng "hu hu" cao vút mà yếu ớt của Ninh Quyên... Đầu cô sắp nổ tung vì khó chịu...

Ninh Quyên đếm từng ngón tay, một, hai, ba, bốn...

Trong bốn điều kiện thì điều thứ nhất không phải vấn đề, cô ấy không thiếu tiền.

Điều thứ hai có chút phiền phức... Nhưng so với việc phải ngửi mùi chân thối của Vương Linh và bị trộm đồ, điều này cô ấy cũng có thể chịu đựng!

Điều thứ ba và thứ tư trước đây cô ấy cũng đã làm nên hai yêu cầu này không quá khó, cô ấy có thể thực hiện được!

Thật ra từ khi quen với việc ở nhà Tô Dĩnh, Ninh Quyên đã không còn thường xuyên "hu hu" nữa vì nhà Tô Dĩnh không chỉ có hai chú chó đáng yêu mà còn có mấy đứa nhỏ rất dễ thương, Lưu Lan Hương thì không phải người nhiều chuyện, còn Tô Dĩnh thì khỏi phải nói, làm việc nhanh nhẹn và đáng tin cậy khiến Ninh Quyên cảm thấy an toàn tuyệt đối.