Tô Dụ chạy vào, kéo Tô Dĩnh lại và thì thầm vào tai cô.
Tô Dụ nói nhỏ: "Chị, em thấy hình như chị Ninh Quyên đang hẹn hò với anh Diêu Tam Giang!"
Tô Dĩnh: "..."
Tâm hồn nhiều chuyện của Tô Dĩnh bừng cháy, cô đặt cải bẹ xuống hỏi: "Làm sao em biết?"
Tô Dụ cười tinh quái: "Em thấy họ đứng sát nhau nói chuyện rất gần rồi anh Diêu Tam Giang tiễn chị Ninh Quyên về nhà chúng ta, còn không chịu rời đi, bây giờ vẫn đang đứng ngẩn người trước cửa nhà mình nữa!"
Tô Dĩnh: "... !!!"
Sau khi Tô Dụ nói xong, cậu đắc ý nhìn chị mình.
Nhìn đi, nhìn đi, em đều hiểu mà!
Kiếp trước, cha của cậu nhìn những cung nữ chưa thuộc về mình cũng có dáng vẻ như thế này!
Tuy nhiên, Tô Dụ không biết rằng trong mắt của anh Ngọa Long Diêu Tam Giang vào lúc này:
Cung nữ xinh đẹp bằng Người đàn ông trung niên cao to, khỏe mạnh Ngũ Lỗi.
Lúc này Tô Dụ vốn nghĩ rằng sau khi nghe xong, chị Tô Dĩnh của cậu cùng lắm cũng chỉ sẽ theo cậu rình mò qua khe cửa nhà Ngũ đại thúc mà thôi.
Nhưng Tô Dụ hoàn toàn không ngờ rằng, chị của cậu sẽ cho phép những bong bóng màu hồng lấp lánh xuất hiện trước cửa nhà mình sao? Đó là điều không thể.
Tô Dĩnh xắn tay áo và xông thẳng tới.
Tô Dụ: "..."
Chị của cậu thật dũng cảm quá đi!
Nhưng Tô Dụ quyết định nhanh chóng theo sau, có trò hay mà không xem chính là đồ ngốc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó khi hai chị em chạy đến cửa nhà thì đúng lúc bắt gặp Ninh Quyên với khuôn mặt đỏ ửng, chạy tới ngượng ngùng đưa cho Diêu Tam Giang một miếng bánh trứng rồi hai người lại tiếp tục nói chuyện "riêng tư".
Thật ra Ninh Quyên nói chuyện "riêng tư" với Diêu Tam Giang để truyền kinh nghiệm:
"Nếu anh đến đại đội tìm đại đội trưởng, đại đội trưởng sẽ yêu cầu anh viết một bản cam kết, tuyên bố rằng anh tự nguyện chuyển ra khỏi điểm tập trung thanh niên trí thức, đến sống tại nhà người dân. Ví dụ như bản cam kết mà Hách Kiện Tráng đã viết. Anh ấy chắc chắn đã ở lại nhà Hồ lão ngũ mà không đi nữa, dù sao đại đội trưởng cũng sẽ không làm khó anh đâu."
Hách Kiện Tráng hoàn toàn không đến điểm tập trung thanh niên trí thức, chuyện này Diêu Tam Giang biết vì tối hôm qua người phụ trách bên nam thanh niên trí thức đã nói rõ rồi.
Nhưng lúc đó Diêu Tam Giang vẫn ngẩn ngơ, rồi hỏi: "Hồ lão ngũ? Hách Kiện Tráng vẫn sống ở nhà đội trưởng dân quân mà?"
Không giống như Ninh Quyên ngây thơ và tự mình khép kín bản thân, dù Diêu Tam Giang không quá thân với mọi người nhưng ít nhất anh ta vẫn có thể nói chuyện với những thanh niên trí thức đến cùng đợt. Dù sao họ cũng là cùng đợt, nếu có chuyện gì thì báo nhau một tiếng để cùng hỗ trợ.
Diêu Tam Giang nhớ rằng tháng trước, khi anh ta tán gẫu với Hách Kiện Tráng, Hách Kiện Tráng vẫn sống ở nhà đội trưởng dân quân mà.
Nhưng Diêu Tam Giang không biết rằng có câu: "Tháng trước vẫn là tháng trước mà!"
Lúc này Ninh Quyên nghe xong, chớp mắt nghĩ rồi nói: "Cái đó thì tôi không biết."
Nhưng chuyện này không quan trọng, không liên quan nhiều đến việc Diêu Tam Giang muốn tiếp tục ở lại nhà Ngũ Lỗi nên cả hai cũng không nghĩ thêm gì.
Diêu Tam Giang đã hỏi được thông tin mà mình cần biết, nhanh chóng tạm biệt Ninh Quyên.
Lúc nãy khi hai người nói chuyện, Ninh Quyên đứng bên trong cửa nhà Tô Dĩnh còn Diêu Tam Giang đứng bên ngoài nên cả hai không ai để ý rằng ngay góc bên ngoài cửa, có hai "củ cải nhỏ" đứng sừng sững ở đó. Quả thật đó là góc khuất tầm nhìn.
Vì vậy khi Ninh Quyên rời đi và Diêu Tam Giang chuẩn bị hành động nhanh chóng, anh ta quay đầu lại và bất ngờ phát hiện...
"Ối giời ơi!"
Diêu Tam Giang dũng cảm, cường tráng của chúng ta suýt bị dọa ngã ngay tại chỗ.
Diêu Tam Giang vô cùng ngượng ngùng nhưng không dám nấn ná ở cửa nhà Tô Dĩnh lâu, vì anh ta không biết khi nào anh Ngũ Lỗi trong sân sẽ quay đầu lại và phát hiện ra kế hoạch nhỏ của mình...
Vì vậy Diêu Tam Giang vội vàng kéo Tô Dĩnh và Tô Dụ vào sân nhà Ngũ Lỗi.