Nhưng mọi chuyện nhanh chóng thay đổi, vì không lâu sau, cả nhà phát hiện ra – Cung Thục Trân đã mang thai.
Tính đến bây giờ, Cung Thục Trân đã mang thai được gần 6 tháng, cả nhà đều nghĩ rằng đứa bé trong bụng cô ta là con của Tô Đại Nghiệp, vì vậy hiện tại địa vị của Cung Thục Trân cao hơn cả Tô Đại Điền và Tô Đại Nghiệp, chỉ dưới Tô đại bá mà thôi.
Tính cách của Cung Thục Trân vốn đã kiêu ngạo, cộng thêm việc mang thai càng nhiều tháng, cơ thể ngày càng khó chịu và những toan tính nhỏ mờ ám giữa cô ta và Tô Đại Nghiệp, kết quả là Cung Thục Trân càng trở nên lộng hành hơn.
Ban đầu chỉ cần Cung Thục Trân có yêu cầu gì, Tô Đại Trân vẫn vui vẻ giúp đỡ vì nghĩ đến tiền, dù rằng Tô Đại Trân rất ghét Cung Thục Trân nhưng bác cả đã chi tiền rồi, tiền thì có gì sai đâu!
Nhưng theo thời gian, yêu cầu của Cung Thục Trân ngày càng khắt khe hơn. Lúc thì yêu cầu Tô Đại Trân phải giặt quần áo ở thượng nguồn sông lớn, nếu Cung Thục Trân phát hiện ra giặt ở hạ nguồn thì Tô Đại Trân phải giặt lại tất cả. Lúc thì yêu cầu Tô Đại Trân trước khi nấu cơm phải rửa tay ba lần, thái độ khi mang cơm phải thật tôn kính, chẳng khác nào hầu hạ thái hậu.
Nhưng Tô Đại Trân không phải là người có tính cách tốt lành! Sao Tô Đại Trân có thể chịu đựng được Cung Thục Trân chứ?
Vì vậy nhà bác cả cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn, hai người chị dâu em chồng cãi nhau đến mức không thể dừng lại.
Thật ra cuộc chiến giữa Tô Đại Trân và Cung Thục Trân chẳng liên quan gì đến nhà Tô Dĩnh, nhưng Tô đại bá – cái tên chó c.h.ế.t đó – thì không thể không đề phòng...
Tô Dĩnh chỉ lo rằng gần đây bác cả gặp chuyện xui xẻo, ai biết được ông ta có mưu đồ xấu gì, liệu ông ta có muốn tìm các em của cô để trút giận không? Tên khốn già này thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Bây giờ sức khỏe của Tô Dụ đã tốt lên nhiều, thông minh, lanh lẹ, chạy trốn cũng nhanh nên Tô Dĩnh ngược lại không lo lắng nhiều cho cậu em út này nhất.
Nhưng Tô Dĩnh rất lo cho Tô Mậu và Tô Thành vì hai đứa em này thật sự ngốc nghếch quá đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Theo lẽ thường của kiếp trước, Tô Thành bị bác cả Tô đại bá sắp đặt để gãy chân vào khoảng thời gian này năm sau. Mặc dù năm ngoái khi vừa trọng sinh, Tô Dĩnh đã chặt bỏ cây ăn quả đáng ghét đó nhưng giống như việc Tô Dụ trước khi qua sinh nhật 4 tuổi, Tô Dĩnh vẫn chưa thể hoàn toàn an tâm. Cô cũng lo lắng chuyện của Tô Thành sẽ có biến cố.
Ví dụ như chuyện năm sau sẽ là một thử thách cho Tô Thành và sự kiện cụ thể có thể thay đổi nhưng thử thách này vẫn sẽ luôn tồn tại. Em ba Tô Thành phải vượt qua được thử thách này mới có thể sống yên ổn.
Thật ra những gì Tô Dĩnh suy nghĩ rất nhiều đều không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào nhưng cô vẫn không thể ngừng lo lắng, không thể ngừng quan tâm.
Vì vậy vào lúc này, khi nhìn thấy Diêu Tam Giang – đang phân vân và thất vọng trầm trọng – Tô Dĩnh nói: "Anh Diêu Tam Giang, anh giúp em một việc nhé? Nếu anh đồng ý làm tốt, em sẽ giúp anh thuyết phục Ngũ đại thúc, để anh có thể tiếp tục ở lại nhà chú ấy."
Diêu Tam Giang vốn đã từ bỏ hy vọng nhưng khi nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: "Em nói đi, em nói đi, chỉ cần anh làm được, chắc chắn anh sẽ giúp!"
Tô Dĩnh nói: "Việc mà em cần anh giúp chính là từ hôm nay trở đi, chỉ cần em hai Tô Mậu và em ba Tô Thành rời khỏi nhà, anh phải đi cùng hai đứa nó, tuyệt đối không được để hai đứa nó thoát ra khỏi tầm mắt của anh, có làm được không?"
Diêu Tam Giang: "... ?"
Chỉ có thế thôi à?
Diêu Tam Giang nói: "Chỉ là theo dõi hai đứa nhỏ thôi phải không? Nhưng nếu anh đi làm thì sao?"
Tô Dĩnh: "Anh đi làm bình thường hoặc em hai và em ba của em đi học thì không cần để ý, nhưng những lúc khác, anh phải đảm bảo hai đứa nó luôn ở trong tầm mắt của anh."
Nếu em hai Tô Mậu đi học thì sẽ cùng Tô Dĩnh và Lư Đản, còn em ba Tô Thành từ năm sau sẽ vào lớp một tiểu học cũng học chung với họ, vì vậy Tô Dĩnh không lo lắng.