Tô Dĩnh nói: "Phí giặt và chi phí đánh bông em không tính với anh nhưng anh Diêu Tam Giang, anh dùng việc đi nhặt củi để trả là được. Nhà em toàn là phụ nữ và trẻ con, việc nhặt củi rất tốn sức. Nhưng tiền để mua bông mới và thêm vào chăn áo thì anh phải trả nhé? Ngày mai em sẽ đi lên công xã mua bông và vải, nhà em không dư tiền, không thể ứng trước tiền cho anh đâu."
Thấy Diêu Tam Giang đứng ngẩn ra một lúc, miệng há ra nhưng không nói được lời nào, Tô Dĩnh nhướng mày: "Sao nào, không muốn làm à... Được thôi, vậy thì anh gọi Ngũ đại thúc ra đây, em sẽ lấy đồ của chú ấy đi."
Việc giặt lại chăn bông, áo bông và đánh bông cho Ngũ Lỗi đã được bàn bạc từ năm ngoái và suốt một năm qua, Ngũ Lỗi đã giúp nhà Tô Dĩnh làm rất nhiều việc nên chắc chắn chăn và áo bông của Ngũ Lỗi là Tô Dĩnh sẽ lo liệu.
Nhưng thật ra Diêu Tam Giang không phải không muốn làm mà là trước đây khi còn cắm chốt ở công xã huyện bên, anh ta chưa bao giờ giặt lại chăn bông hay áo bông. Vì thế áo bông của Diêu Tam Giang bây giờ không chỉ nặng nề mà còn bị hở gió ở nách...
Lý do Diêu Tam Giang bất ngờ đến mức không kịp phản ứng chính là – nhà Tô Dĩnh lại có dịch vụ cao cấp như vậy!!
Hầu hết người dân trong thôn đều tháo ra giặt lại chăn và quần áo vào thời điểm giao mùa thu đông nhưng phần lớn chỉ đơn giản là phơi ngoài nắng để sạch sẽ, rất ít người biết cách đánh bông, vì đây là một kỹ thuật cần được truyền dạy, không phải ai cũng biết.
Lúc này Diêu Tam Giang vô cùng phấn khích nói: "Làm chứ, làm chứ! Anh chắc chắn sẽ làm! Nhưng mà... bông này, vải này... he he... khụ, vậy cần khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?"
Lúc này Diêu Tam Giang đứng ngượng ngùng, rõ ràng là trong túi chẳng có xu nào.
Ai mà không muốn mặc ấm và thoải mái trong mùa đông chứ?
Nhưng Diêu Tam Giang không có tiền.
Tô Dĩnh nhớ lại ngày mình cùng đại đội trưởng đi đón các thanh niên trí thức, hôm đó rõ ràng cô đã dặn họ nên ưu tiên mua bông và lương thực trước rồi mà...
Có lẽ Diêu Tam Giang không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dĩnh ước tính sơ qua lượng bông cần dùng rồi nói: "Ít nhất cũng phải là một đồng lớn trở lên đấy. Chị Ninh Quyên đã chuẩn bị năm đồng lớn nhưng chị ấy là năm đầu tiên ở đây, mọi thứ đều phải làm mới lại nên tốn nhiều tiền hơn. À, còn cần phiếu vải nữa, phiếu vải phải đưa riêng."
Lúc này Ngũ Lỗi đã rửa sạch các thùng lớn và hũ nhỏ ở sân sau, ông quay lại sân trước, thấy Tô Dĩnh thì hiểu ngay cô bé đến để làm gì nên nhanh chóng quay vào nhà lấy chăn bông và áo bông ra.
Thấy vậy, Tô Dĩnh vội vàng dặn dò Diêu Tam Giang: "Nếu anh muốn mua bông thì muộn nhất là sáng mai phải đưa tiền và phiếu vải cho em đấy!"
Sau đó Tô Dĩnh nhanh chóng theo Ngũ Lỗi trở về nhà mình.
Chăn bông của Ngũ Lỗi nặng quá, Tô Dĩnh không thể tự mang được nên phải nhờ Ngũ Lỗi giúp cô đưa đến cửa nhà rồi để Lưu Lan Hương và Ninh Quyên tiếp tục lo liệu.
Nhưng khi Ngũ Lỗi giao xong chăn bông và nhanh chóng quay về nhà, ông thấy Diêu Tam Giang vẫn còn đứng yên tại chỗ, suy tư điều gì đó.
Ngũ Lỗi nghĩ, mỗi người đều có thể có những sở thích khó nói, ông quyết định tôn trọng và thầm chúc phúc rồi lặng lẽ quay về phòng của mình.
Một lúc sau, Diêu Tam Giang móc túi áo bên trái của mình, lấy ra một gói t.h.u.ố.c lá đã mở.
Sau đó lại móc túi áo bên phải, lấy ra một gói t.h.u.ố.c lá chưa mở.
Rồi tiếp tục tìm kiếm khắp người, từ túi áo trước, túi áo sau, túi quần, cuối cùng mới moi ra được hai tờ một đồng từ đế giày của mình...
Haiz, vất vả lắm mới có chút tiền nhưng lại tiêu hết vào t.h.u.ố.c lá rồi, giờ làm sao tìm tiền để mua bông đây?
Nhưng Diêu Tam Giang, người mang danh hiệu "Ngọa Long" quả không hổ danh với tên gọi ấy, anh ta nhanh chóng nghĩ ra một cách hay.