Những lời của Tô Đại Lan đã khiến cậu bé 9 tuổi đã băn khoăn suốt nửa năm qua cảm thấy bừng tỉnh!
Chị cả nói đúng mà! Một đứa con trai đã chắc chắn được công nhận, còn một đứa trẻ chưa biết là con trai hay con gái, tất nhiên nếu có chuyện gì xảy ra, cậu ta - con trai cưng của gia đình - sẽ vẫn là người quan trọng nhất!
Giọng điệu mà Tô Đại Lan vừa nói chính là kiểu giọng mà cô ta đã từng dùng để dỗ dành Tô Đại Điền khi còn ở nhà, điều này khiến Tô Đại Điền, người đã phải chịu đựng dưới tay Cung Thục Trân suốt nửa năm cảm thấy rất thoải mái.
Vì vậy ngay lập tức, trên mặt Tô Đại Điền nở nụ cười đầy tự đắc, cậu ta còn vung tay một cách cao ngạo, nói với Tô Đại Lan: "Chị cả, em biết chị đối xử tốt với em. Sau này nếu chị bị ức h.i.ế.p ở nhà chồng, em sẽ đứng ra bảo vệ chị!"
Tô Đại Lan thấy Tô Đại Điền nghe theo lời mình, cười rạng rỡ như hoa: "Vậy chị cả cảm ơn em trước nhé!"
Tô Đại Điền vênh váo nói: "Không có gì!"
Thực ra Tô Đại Điền chẳng dám giúp Tô Đại Lan giành lại công bằng, cậu ta chỉ nói vậy cho có, tận hưởng cảm giác được người khác nịnh bợ mà thôi.
Sau khi hai chị em đã trao đổi xong "chiêu trò" của mình, Tô Đại Điền còn lén liếc nhìn chị hai Tô Đại Trân, bởi vì vừa nãy cậu ta chỉ nói sẽ bảo vệ chị cả Tô Đại Lan mà không đề cập đến chị hai. Cậu ta làm vậy với mục đích khiến Tô Đại Trân phải nịnh bợ cậu như trước đây.
Nhưng Tô Đại Trân chẳng thèm để ý đến những lời của Tô Đại Điền, lúc này cô ta đã thông suốt mọi chuyện.
Đúng vậy, thực ra Cung Thục Trân chẳng quan trọng đến mức đó. Nếu cô ta đòi hỏi quá nhiều tiền, có khi cha cũng không đồng ý!
Vì vậy Tô Đại Trân lớn tiếng nói vọng vào phòng của Cung Thục Trân: "Tôi chưa ăn xong đâu. Nếu chị gấp thì trả tôi gấp đôi tiền công đi."
Bình thường, mỗi lần nấu ăn cho Cung Thục Trân, Tô Đại Trân nhận được 5 xu, giờ gấp đôi lên cũng chỉ là 1 hào. Nghe vậy, Tô đại bá hào phóng phẩy tay: "Được, cha sẽ trả con sau."
Tô Đại Trân nghe xong, mỉm cười hài lòng rồi lập tức đặt đũa xuống và đi bắt gà để nấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn Tô Đại Lan thì: "..."
Mình tính sai rồi...
Tuy nhiên Tô Đại Lan không phải là người dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa cô ta cũng chỉ mất công động mấy cái môi thôi mà, không tốn sức mấy. Lần này không được thì lần sau tiếp tục!
Và quả nhiên, Tô Đại Lan nhanh chóng tìm được một cơ hội tốt khác.
Sau khi Tô Đại Trân làm sạch gà và cho vào nồi hầm, bắt đầu nhào bột để làm mì. Nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị xong, Cung Thục Trân lại gây chuyện.
Cung Thục Trân trong phòng, mang cái danh "đau bụng", hét lên như một con sư tử mẹ: "Nhị Nha, cô cố ý làm chậm chạp thế này đúng không? Bụng tôi đang đói cồn cào đây này!"
Trong nhà, mọi người vốn gọi Tô Đại Trân là "Đại Trân" nhưng Cung Thục Trân cũng được gọi là "Đại Trân". Trước đây Cung Thục Trân từng đòi Tô Đại Trân phải đổi tên nhưng lúc đó Tô đại nương bị tai nạn và bị gãy xương, trong nhà thiếu người làm việc nên yêu cầu đó bị bỏ qua. Tuy nhiên từ đó trở đi, Cung Thục Trân kiên quyết gọi Tô Đại Trân là "Nhị Nha", không chịu gọi bằng cái tên "Đại Trân" nữa.
Lúc này, nghe Cung Thục Trân gây chuyện, Tô Đại Trân đang ở trong bếp nhăn mặt khó chịu, nhưng nghĩ đến số tiền 1 hào sắp được cầm trong tay, cô ta đành nhịn và không phát tác, chỉ lẩm bẩm vài câu: "Ăn muộn chút thì c.h.ế.t à? Sao không c.h.ế.t đói đi cho rồi, đồ phiền phức!"
Sau đó Tô Đại Trân bưng một bát canh gà vừa sôi, chưa ngấm gia vị nhưng cũng đã có thể uống mang vào phòng.
Cô ta đặt bát canh gà lên bàn, cộc cằn nói: "Uống đi!"
Uống c.h.ế.t cô luôn đi!
Tô Đại Nghiệp không thèm đếm xỉa đến Tô Đại Trân mà cầm bát canh đưa cho Cung Thục Trân.
Nhưng Cung Thục Trân chỉ uống một ngụm rồi lập tức phun ra và đập mạnh bát canh xuống chân Tô Đại Trân.