Khi mọi người đang sốt ruột không biết thực hư ra sao, một người tốt bụng đã xuất hiện — Lý đại thẩm mở cửa nhà mình và nhiệt tình mời mọi người vào xem.
Giọng mời gọi của Lý đại thẩm thật hấp dẫn khiến ai nghe cũng phải háo hức: "Nhanh lên, nhanh lên! Chưa bao giờ thấy một bà bầu đánh nhau giỏi đến thế! Trời ơi, bụng bầu to thế mà còn đánh nhau hăng say như vậy!"
Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "!"
Người dân từ khắp nơi trong thôn vội vã đến xem: "!!"
Chưa từng thấy... thật sự chưa từng thấy chuyện như vậy!
Quá là dữ dội!!
Dù người khác chưa kịp phản ứng ra sao, bốn chị em nhà Tô Dĩnh đã chạy nhanh như bay, lọt vào nhà Lý đại thẩm ngay trong đợt đầu tiên.
Gia đình Lý đại thẩm quả thực rất tháo vát, họ đã chuẩn bị sẵn thang và các tảng đá làm bệ đứng dưới bức tường.
Tuy nhiên dù Lý đại thẩm đã chuẩn bị sẵn điều kiện tốt như vậy nhưng bốn chị em nhà Tô Dĩnh vẫn còn quá thấp để nhìn thấy gì...
May mắn thay, Diêu Tam Giang và Ninh Quyên vừa mới đến kịp. Diêu Tam Giang nhanh chóng nhấc bổng cả bốn chị em nhỏ lên tường nhà Lý đại thẩm!
Đúng là Diêu Tam Giang, xứng đáng với biệt danh "Ngọa Long"... cách nào cũng có thể xoay sở!
Và rồi bốn chị em Tô Dĩnh mở ra một khung cảnh mới mẻ trước mắt: "Oa!!!"
Tô Mậu, cậu bé 8 tuổi hoàn toàn choáng váng. Cảnh tượng đánh nhau dữ dội như vậy khiến cậu bé bắt đầu hình thành nỗi sợ về phụ nữ mang thai...
Tô Mậu lắp bắp nói: "Cô... cô dâu mới... đang tát Tô Đại Trân, tiếng tát vang lên bốp bốp ấy..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả thật Cung Thục Trân rất giỏi đánh nhau, không ngạc nhiên khi cô ta dám ngang tàng như vậy. Phải nói rằng cô ta thực sự rất biết cách chiến đấu. Mặc dù cơ thể nặng nề nhưng Cung Thục Trân đã khéo léo sử dụng trọng lượng của mình, ngồi đè lên Tô Đại Trân đang nằm dưới đất và túm tóc mà tát liên tục.
Tô Đại Trân dù thường ngày có thái độ không chịu thua nhưng về kinh nghiệm thực chiến, cô ta hoàn toàn thua kém Cung Thục Trân, hơn nữa cũng không ngờ rằng mình lại "yếu" đến thế!
Lúc nãy Tô Đại Trân đã bị Cung Thục Trân túm tóc kéo ra sân, vì trong nhà quá nhỏ, không đủ chỗ để Cung Thục Trân vung tay thoải mái.
Cho nên đến bây giờ, đầu óc của Tô Đại Trân vẫn còn quay cuồng, chỉ kịp vung vẩy tay chân loạn xạ, miệng la hét vô nghĩa.
Tô Đại Trân: "A a a ô ô ô cái đồ c.h.ế.t tiệt... Tao sẽ g.i.ế.c mày!!!"
Em ba Tô Thành đứng trên tường nhìn cảnh này mà nổi hết da gà. Trời ơi, gia đình đại bá của mình rước về loại cô dâu gì thế này? Có phải là hổ cái đầu thai không?
Tô Thành run rẩy nói: "Chị ơi... Em sợ quá!"
Tô Dĩnh trấn an em trai: "Không sao đâu, nếu là em, chắc chỉ cần một hiệp là ngất xỉu rồi. Ngất xỉu thì cũng không biết đau nữa đâu."
Tô Thành: "... Ồ."
Nhưng mà ngất xỉu trước thì vẫn rất đau mà!
Cậu em út Tô Dụ thì lại không sợ gì cả. Cậu nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát vì vẫn chưa thấy máu, đâu có so được với trận chiến trên chiến trường. Lúc này cậu còn rảnh rang gọi mấy đứa bạn của mình nữa.
Tô Dụ hét về phía những bóng dáng mờ mờ đang nhón chân trong hẻm: "Lư Đản! Tam Bảo! Chỗ này có chỗ xem nè!"
Lư Đản và Mã Tam Bảo phản ứng hơi chậm, vừa tới thì trước cửa nhà Tô đại bá đã chật cứng người rồi. Dù bây giờ cửa chính đã bị ai đó mở tung ra nhưng hai cậu bé cũng không chen vào nổi! Cuối cùng hai cậu bé đành phải leo tường và cố gắng nhón lên nhìn vào nhưng tường nhà Tô đại bá cao quá, lại thêm cả hai cậu bé đều hơi thấp, không thấy gì hết. May mắn thay, Tô Dụ đã gọi họ.
Rồi mấy chị em nhà Tô Dĩnh cùng kéo, cùng đẩy, cuối cùng cũng lôi được Lư Đản và Mã Tam Bảo lên tường.
Quả thật tầm nhìn từ trên tường rất khác, cả Mã Tam Bảo và Lư Đản đều không ngừng thốt lên: "Ồ! Ồ!"