Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 464



Cuối cùng Vương Đại Lực vất vả lắm mới ngủ được vài tiếng, sáng sớm hôm sau lại bị tiếng hét chói tai của Cung Thục Trân đánh thức...

May mà tim và phổi của đại đội trưởng Vương Đại Lực không có vấn đề gì, nếu không lúc này có lẽ đã gặp tổ tiên rồi.

Nhưng khi mọi người hoảng hốt chạy vào phòng bệnh thì chỉ thấy Cung Thục Trân một mình dựa vào cạnh giường hét lên hoảng loạn...

Cung Thục Trân run rẩy chỉ vào Tô Đại Trân nằm ở giường bên cạnh và nói: "Tôi vừa mở mắt ra thì thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi!!! Chắc chắn là cô ấy muốn hại tôi!!"

Đêm qua Cung Thục Trân ngủ không yên, bác sĩ kiểm tra mãi cũng không tìm ra được điều gì bất thường với thai nhi nhưng rõ ràng trước đó cô ta cảm thấy không khỏe...

Hơn nữa sau khi ngủ, không hiểu sao Cung Thục Trân cứ thức giấc liên tục, lúc thì cảm thấy bụng khó chịu, lúc sau lại không sao, suốt đêm làm cô ta kiệt sức.

Đến sáng khi vừa tỉnh dậy, Cung Thục Trân lại cảm thấy có người cứ nhìn chằm chằm vào mình...

Kết quả khi mở mắt ra, quả nhiên thấy Tô Đại Trân với đôi mắt đỏ ngầu hung ác nhìn cô ta!

Ánh mắt đáng sợ đó... dường như có thể xuyên qua da thịt, nhìn thấu mọi bí mật trong lòng cô ta.

Thấy Cung Thục Trân không có vẻ như giả vờ, Tô Đại Nghiệp chạy sang giường của Tô Đại Trân bên cạnh để lay cô ta dậy nhưng lay mãi mà không thấy động tĩnh.

Vừa lúc đó, tiếng hét của Cung Thục Trân cũng đã gọi được bác sĩ trực và y tá trưởng đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bác sĩ nhanh chóng ngăn lại hành động nguy hiểm của Tô Đại Nghiệp: "Bệnh nhân này bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, vết thương ở sau đầu còn khâu nhiều mũi, người nhà đừng tùy tiện lay động, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai chịu trách nhiệm?!"

Thấy Tô Đại Trân vẫn hôn mê không giống giả vờ, Tô Đại Nghiệp đành bực tức thu tay về.

Bác sĩ có trách nhiệm lại tiến tới kiểm tra tình trạng của Tô Đại Trân rồi nói với mọi người: "Bệnh nhân vẫn đang hôn mê, không có việc gì thì đừng ồn ào. Nếu bệnh nhân tỉnh lại, hãy báo ngay cho chúng tôi. Nhưng nếu các người còn làm ầm ĩ rồi tùy tiện động vào bệnh nhân, có chuyện gì xảy ra thì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"

Bác sĩ và y tá trưởng cau mày rời đi, sau đó mọi người lại hỏi Cung Thục Trân nửa ngày, cô ta vẫn khăng khăng giữ nguyên lời nói trước đó, khẳng định mình không nhìn lầm, vừa rồi chắc chắn Tô Đại Trân đã mở mắt.

Nhưng bác sĩ đã nói Tô Đại Trân vẫn đang hôn mê... Dù sao sau đó mọi người cũng chỉ có thể ra ngoài nghỉ ngơi ở hành lang, trong phòng lại chỉ còn Cung Thục Trân sợ hãi không dám ngủ và Tô Đại Trân vẫn hôn mê.

Cả ngày hôm sau không có điều gì bất thường xảy ra, Cung Thục Trân vẫn ăn uống bình thường, còn ngủ trọn buổi chiều trong sự chăm sóc của Tô Đại Nghiệp.

Nhưng đến tối, khi mọi người vừa thiếp đi trên hành lang, cảnh tượng sáng sớm lại tái diễn và từ đó mọi chuyện không thể kiểm soát được, bác sĩ trực và y tá đến rồi đi nhưng kết quả vẫn giống như buổi sáng, rõ ràng Tô Đại Trân vẫn đang hôn mê, Tô Đại Nghiệp còn lén tát Tô Đại Trân một cái mà người vẫn không tỉnh.

Dù sao thì suốt trước sau đã kéo dài đến rạng sáng, Cung Thục Trân nhất quyết không chịu ở lại bệnh viện nữa.

Ban đầu Tô Đại Nghiệp và Tô đại bá còn muốn Cung Thục Trân ở lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi thêm, dù sao cái thai trong bụng cô ta cũng không thể xảy ra chuyện nhưng Cung Thục Trân khăng khăng nói mình không sao, muốn về nhà ngay lập tức!

Vậy là giữa đêm khuya hai giờ rưỡi, tài xế xe la Hồ lão lục và đại đội trưởng Vương Đại Lực, người chịu trách nhiệm lo liệu mọi việc lớn nhỏ trong thôn bị buộc phải trở lại làm việc khẩn cấp và suốt cả chặng đường về thôn cũng không thể chợp mắt.

Không dám chợp mắt, suốt chặng đường đều bị Cung Thục Trân ám ảnh đến mức sinh ra bóng ma tâm lý, sợ vừa ngủ là lại bị tiếng hét đánh thức...