Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 466



Lưu Lan Hương ngay lập tức bị chuyển hướng chú ý, quên mất chuyện tức giận vì khoai bị lãng phí, quay sang trêu Ngũ Lỗi không biết cách trồng khoai.

Mối quan hệ giữa hai gia đình sau hơn một năm chung sống đã trở nên rất thân thiết, ngay cả Ngũ lão góa vợ và Lưu góa chồng, những người trước đây gặp nhau còn không nói nổi một câu đầy đủ bây giờ cũng có thể trêu đùa nhau vài câu.

Tuy nhiên bọn trẻ trong nhà đã quen với cảnh tượng này, Tô Thành hoàn toàn không nhận ra điều gì khác lạ, Tô Mậu thì mơ mơ màng màng không hiểu, cuối cùng cũng bỏ qua không quan tâm nữa, còn Tô Dĩnh và Tô Dụ thì thầm hiểu nhưng không nói ra, dù sao mọi người cũng không tỏ ra có gì không ổn.

Nhưng có một người đột nhiên nhận ra rằng lời nói của Ngũ Lỗi... có vẻ hơi quá hoạt bát?

Đúng vậy, người đó chính là Diêu Tam Giang, người luôn coi Ngũ Lỗi như một người anh.

Diêu Tam Giang vừa cắn khoai tây thơm phức vừa thắc mắc...

Không phải anh Ngũ Lỗi của anh ta vốn đi theo con đường lạnh lùng sao???

Đúng lúc này, Tô Dụ đột nhiên nói: "Lát nữa chúng ta ghé qua cái hồ nước nóng kia xem thử được không? Có khi sau một đêm nấm đã mọc lên rồi đấy!"

Dù sao hồ nước nóng cũng nằm trên đường về nhà, tất nhiên mọi người đều đồng ý, và thế là Diêu Tam Giang cũng bị chuyển hướng chú ý.

Khi mọi người đến hồ nước nóng, quả nhiên có nhiều cây nấm nhỏ đã mọc lên nhưng rất tiếc chỉ mới qua một đêm, những cây nấm nhỏ này vẫn chưa lớn lắm, có lẽ phải vài ngày nữa mới có thể thu hoạch được, vì vậy mọi người lại mang theo những giỏ khoai tây nặng trĩu tiếp tục đi về.

Hôm qua lúc đi, trời đã tối nên vẫn còn sót lại nhiều củ khoai trong ruộng, hôm nay mọi người đến để lấy hết những củ khoai còn sót lại đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Số lượng những củ khoai còn sót lại không nhiều, khi mọi người đã gần đầy giỏ, vẫn còn chỗ để chất thêm ít cành khô để che nắng nên dù có gặp phải lũ trẻ đang chơi ở rìa núi khi xuống núi cũng không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Sau bữa trưa, Tô Dĩnh gọi Tô nhị đại nương đến giúp xử lý đám rau núi và nấm mà hai ngày qua họ thu hoạch được, ngoại trừ phần của Ninh Quyên và Diêu Tam Giang sẽ gửi đi, còn lại đều được xử lý gấp.

Nấm thì chỉ cần phơi khô và thỉnh thoảng đảo đều là xong nhưng rau núi không thể xử lý như vậy, rau núi hoặc phải ướp muối để làm dưa mặn nhỏ, hoặc phải chần nước sôi rồi vắt thành từng cuộn nhỏ, sau đó đặt vào rổ lớn ngoài trời, không lâu sau sẽ đông cứng thành những cuộn rau cứng ngắc.

Những cuộn rau núi sau khi xử lý xong có thể ăn đến lúc tuyết tan, chỉ cần rã đông một chút là có thể ăn, dù là trộn gỏi hay nấu canh đều rất ngon.

Khi Tô nhị đại nương ra về, bà ấy mang theo một giỏ rau núi đã được xử lý, lúc đó bà ấy còn cảm thán thằng út này thật may mắn!

Ngày hôm sau chính là ngày bắt đầu học Đại Trại, hơn nữa lần này có thể kéo dài đến cuối năm, khi đất bị đóng băng cứng không thể đào bới nữa nên tối nay hầu hết mọi nhà đều đi ngủ sớm để dưỡng sức cho ngày mai.

Nhưng cũng có một gia đình thật sự khác biệt...

Hôm qua ban ngày, Tô Đại Nghiệp đã tranh thủ cơ hội nói chuyện với Tô đại bá, nói rằng trong nhà mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng nên muốn chia nhà nhưng Tô đại bá không đồng ý.

Bởi vì trong suy nghĩ của Tô đại bá, chuyện phụ nữ là chuyện nhỏ, sao có thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà chia nhà? Tư tưởng chủ đạo hiện nay là khi cha mẹ còn sống thì không được chia nhà, nếu chia thì sau này còn ra thể thống gì nữa? Không đáng vì chuyện con gái mà làm vậy.

Đúng vậy, lúc đầu khi Tô Đại Trân bị đập vào đầu, quả thật Tô đại bá đã sợ khiếp vía nhưng khi đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng Tô Đại Trân cần nghỉ ngơi tốt, ngoài ra không có vấn đề gì nghiêm trọng, Tô đại bá đã yên tâm trở lại.

Dù sao chỉ cần người không c.h.ế.t thì không sao cả, đến khi thu xong sính lễ và gả đi, vẫn có thể coi là cô gái trong sạch.